Chương trước
Chương sau
Lúc này trong phòng nghỉ chỉ có hai người họ, lại còn ôm nhau thân mật như vậy, bầu không khí vốn đã ái muội, anh như có như không đang trêu chọc, hơi thở quấn quít của hai người, khiến cho không khí xung quanh nóng lên nhanh chóng.
Dưới ánh mắt đen trầm sâu thẳm của anh, trái tim của Lâu Anh lại bắt đầu đập nhanh một cách khó hiểu, dòng máu lưu thông trong người bắt đầu tăng vọt, tất cả đều ùa vào mặt và đầu của cô, khiến cô mất đi khả năng suy nghĩ giống như bị tắc máu não.
“Em nói xem anh muốn gì” mấy từ này liên tục lặp lại trong đầu cô, cô có thể nhớ rõ giọng điệu và thần thái khi anh nói chuyện, mỗi một động tác đều tràn ngập ẩn ý.
Thông thường đàn ông nói câu này với giọng điệu như vậy, trong đầu chắc chắn sẽ không nghĩ điều gì tốt đẹp đâu.
Lâu Anh vốn định tránh khỏi anh, nhưng khi cô chạm vào ánh mắt anh, trái tim cô lại mềm một cách khó hiểu.
Tuy rằng anh luôn cố ý trêu chọc cô, nhưng thật ra từ lúc bắt đầu đến bây giờ, anh nhiều nhất cũng chỉ là hôn cô rất lâu thôi, chưa từng làm ra động tác gì càng khác người.
Cho dù khó chịu, trên mặt anh vẫn bình tĩnh, tình nguyện một mình anh chịu đựng hết.
“Vậy em sẽ hôn anh một chút nhé?” Lâu Anh mang theo sự cẩn thận cám dỗ, ngước đầu chớp mắt nhìn anh.
Hạ Thanh Xuyên kinh ngạc trước những lời anh nói, cô gái nhỏ dễ xấu hổ như một con thỏ, ngày thường không né thì thôi, bây giờ cô có thể chủ động.
Lâu Anh không đợi anh đáp lại, cô trực tiếp nhón chân lên hôn lên môi anh.
Không giống như lần trước chỉ chạm vào rồi tách ra, cô dán vào môi anh không rời, sau đó học theo động tác của anh, thò đầu lưỡi ra liếm trên môi anh.
Động tác của cô rất ngây ngô, nhưng lại khiến Hạ Thanh Xuyên động tình hơn cả thuốc kích thích-tình mạnh liệt nhất trên đời.
Hiếm khi Lâu Anh chủ động một lát, cô cho rằng dựa theo tình huống trước đây của anh, chắc là anh sẽ hôn lại cô, không ngờ anh một chút phản ứng cũng không có, trông như anh không thích điều này chút nào.
Nhón chân lên quá mệt mỏi, mà anh lại không phản ứng, Lâu Anh từ bỏ, buông chân rời khỏi anh.
“Có phải anh không thích em hôn anh đúng không?” Chẳng lẽ do kỹ thuật hôn của cô quá tệ cho nên anh không cảm giác được?
Trong khi Lâu Anh đang suy nghĩ miên man, Hạ Thanh Xuyên đột nhiên siết chặt cánh tay đem cô khảm vào trong cơ thể mình, “Anh rất thích.”
Giọng nói của anh giống như bị vướng cái gì đó, khàn khàn đến mức, như đang kìm chế điều gì đó.
Lâu Anh đột nhiên hiểu ra tại sao anh không đáp lại, nhưng cô không biết nói gì, chỉ là trên mặt cô lại đỏ bừng.
“Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm trước.” Hạ Thanh Xuyên nắm tay cô, cố nén cảm xức đang quay cuồng trong ngực.
Mỗi lần trêu chọc cô, cuối cùng đều tự mình chuốc họa vào thân.
*
Sáng chủ nhật, Hạ Thanh Xuyên và Lâu Anh đến biệt thư của Lâu gia, không phải nhà cũ trước đây.
Lâu gia là một đại gia tộc, nhưng chỉ có họ là những người trong mạch trực hệ, Hạ Thanh Xuyên chỉ muốn gặp cha mẹ của Lâu Anh và Lâu Minh.
Lâu gia không thiếu cái gì, Hạ Thanh Xuyên không cần thiết chuẩn bị nhiều đồ xa xỉ, đưa vài món họ thích để bày tỏ lòng thành của mình là được.
Hạ Thanh Xuyên đã lái xe của mình, nhưng Lâu Anh không để tài xế lái nó.
“Tiểu thư và Hạ tiên sinh đến rồi.” Người hầu đứng ở cửa nhìn thấy xe của họ, lập tức mở cửa cổng ra.
Xe thuận lợi chạy vào biệt thự của Lâu gia, Hạ Thanh Xuyên xuống xe trước, đưa chìa khóa cho người hầu, rồi mở cửa xe cho Lâu Anh đỡ cô xuống, sau đó anh lấy quà trong cốp xe ra, hai người cùng nhau vào nhà.
Biết được Hạ Thanh Xuyên muốn đến, ba Lâu và mẹ Lâu đã chuẩn bị mọi thứ chờ sẳn, ngay cả Lâu Minh cũng đẩy hết mọi việc và chờ ở nhà.
Dù sao cũng là người bạn trai đầu tiên Anh Anh đưa về nhà, mặc kệ có vừa lòng hay không, bọn họ cũng sẽ không khinh thường, ít nhất phải tỏ thái độ đãi khách. Còn những chuyện sau này, đó là vấn đề khác.

“Thưa chú và dì, con xin lỗi, vì lâu như vậy mới đến nhà thăm hai người.” Hạ Thanh Xuyên đầu tiên nói lời xin lỗi.
“Thanh Xuyên đừng khách sáo, ngồi đi, do trước đây chúng ta quá bận, không có thời gian sớm hơn.” Mẹ Lâu vừa nhìn thấy Hạ Thanh Xuyên, bà thấy con người thật của anh còn xuất chúng hơn trong phim, khí thế bất phàm, là người dịu dàng và khiêm tốn, tạo cho bà một ấn tương tốt, thái độ lập tức chuyển từ khách sáo sang nhiệt tình.
Đây không phải là điều quan trọng nhất, điều khiến mẹ Lâu thật sự vừa lòng chính là, bà có thể nhìn ra được tình yêu của Hạ Thanh Xuyên dành cho Anh Anh.
Tầm mắt của anh luôn không rời khỏi cô, chỉ cần nhìn cô, ánh mắt của anh liền khác với những người khác.
“Ba mẹ, Hạ…… Thanh Xuyên còn cho mang theo quà cho hai người.” Lâu Anh theo bản năng muốn nói “Hạ lão sư”, nhưng cô cảm thấy gọi như vậy trước mặt người nhà không tốt lắm, chỉ có thể tạm thời sửa miệng.
Trước khi đến Lâu Anh có chút lo lắng, hiện tại cuối cùng cô cũng yên tâm rồi.
Tuy rằng Lâu Minh vẫn mặt lạnh như cũ và không tỏ vẻ thân thiện, nhưng ở trước mặt mẫu thân đại nhân nhà mình, ý kiến của anh có thể bị bỏ qua.
Hạ Thanh Xuyên đem hộp quà ra, đưa cho ba Lâu và mẹ Lâu, anh đã tham khảo ý kiến của Lâu Anh khi mua quà, hai người tức nhiên là thích chúng.
Cuối cùng, anh đem món quà kia đưa cho Lâu Minh.
Sắc mặt của Lâu Minh không hề dịu đi vì món quà của Hạ Thanh Xuyên, nhưng anh vẫn nhận nó.
Không nhận không được, công chúa nhỏ trong nhà chớp mắt nhìn chằm chằm anh, nếu anh dám từ chối, phỏng chừng anh lại chọc cho em ấy buồn.
Sau khi chào hỏi, hộp trò chuyện mở ra. Chủ yếu là mẹ Lâu, Hạ Thanh Xuyên và Lâu Anh ba người đang nói, ba Lâu thỉnh thoảng sẽ hỏi một câu, Lâu Minh trở thành người trong suốt.
“Thanh Xuyên năm nay mới 27 tuổi, thật không tệ, tuổi còn trẻ mà đã có thành tựu như hiện tại, công việc trước đây của con có bận không?” Giọng nói của mẹ Lâu dịu dàng, giống như đang nói chuyện phiếm một cách tình cờ, nhưng Hạ Thanh Xuyên đã nhạy cảm nhận ra được vấn đề bà ấy muốn hỏi.
“Vâng ạ, con mới bắt đầu sự nghiệp mấy năm trước, tập trung vào công việc, thậm chí con không có thời gian về nhà, nhưng hiện tại đã ổn định, vì vậy con không cần bận rộn như vậy nữa.”
Con thậm chí không có thời gian về nhà, tập trung vào công việc, vậy chắc chắn là không bạn gái; hiện tại đã ổn định, nghĩa là có thể dành nhiều thời gian cho Anh Anh.
Mẹ Lâu nghe xong lời anh nói, quả nhiên càng thêm vừa lòng.
Sau đó, bà hỏi thêm về hoàn cảnh gia đình của Hạ Thanh Xuyên, Hạ Thanh Xuyên đã trả lời từng người một.
Ba mẹ anh đều là giáo sư đại học, năm nay hơn 50 tuổi, vài năm nữa sẽ về hưu, ông bà ngoại anh cũng là giáo viên, có vẻ là gia đình thư hương*.
*Thư hương: mùi thơm của sách vở. Chỉ gia đình nổi tiếng về học vấn. Nguồn: hvdic.thivien
Càng nói chuyện, mẹ Lâu càng thích Hạ Thanh Xuyên, cách nói năng không tầm thường, lễ phép, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, tuy gia đình không phải giàu có, nhưng cũng là nhà của thơ và sách, đối với Anh Anh thì tốt, hơn cả những phú nhị ăn* chơi trác táng nhiều.
*Phú nhị đại: những thiếu gia nhà giàu thế hệ thứ hai
Lâu Anh nhìn thấy mẫu thân đại nhân vừa lòng, trong lòng cô cũng kiêu ngạo, không nhịn được trộm liếc nhìn Hạ Thanh Xuyên, mỉm cười với anh.
Mẹ Lâu chú ý đến động tác của họ, nở nụ cười đầy hiểu ý, “Để Anh Anh đưa con đi dạo xung quanh đi, dì đi xem trong phòng bếp chuẩn bị thế nào rồi.”
Tình hình cơ bản đã hiểu rồi, càng sâu, còn cần thêm thời gian quan sát, nhưng có vẻ không tệ.
Lâu Anh được chấp thuận, nói với họ, rồi đi đến hoa viên cùng Hạ Thanh Xuyên.
Khi cô còn nhỏ hầu hết thời gian đều lớn lên ở đây, vẫn còn dấu vết lúc đó còn ở nhiều nơi.
Xoay trong chốc lát, Lâu Minh đi đến, không đợi Lâu Anh nói gì, thì anh đã nói với Hạ Thanh Xuyên: “Cậu biết đánh tennis không?”
Hạ Thanh Xuyên không hiểu anh ta hỏi như vậy là có ý gì, nhưng anh vẫn dựa trên tình hình thực tế mà gật đầu, “Tôi biết một chút.”
“Đánh một ván?” Ánh mắt Lâu Minh có chút khiêu khích, hình như là muốn chuẩn bị đánh với Hạ Thanh Xuyên một trận.
Đánh nhau thì không có khả năng đánh được, thông qua chơi bóng để phát tiết cũng vậy.

“Được thôi!” Hạ Thanh Xuyên cười nhạt trả lời, ánh mắt không cam lòng yếu thế.
Loại người như Lâu Minh, lấy lòng là vô dụng, chỉ có làm cho anh ta thấy thực lực của mình thì anh ta mới đánh giá cao anh được.
Lâu Anh hơi hơi ngửi được mùi thuốc súng, thái độ của Lâu Minh không thân thiện cho lắm, nên cô lo lắng anh ấy sẽ làm khó Hạ Thanh Xuyên, nghĩ đến điều đó cô giả vờ hứng thú, “Em sẽ làm người nhặt bóng cho hai người.”
“Em đến làm loạn hay gì, có người nhặt cho tụi anh rồi.” Lâu Minh từ chối không chút do dự.
“Em muốn làm điều đó không được sao?” Lâu Anh kiên trì.
Lâu Minh hết cách, anh đánh không được mà mắng không xong, chỉ có thể tùy cô.
Ba người đến sân tennis bên cạnh hoa viên, trên cỏ có vẽ đường kẻ.
Hạ Thanh Xuyên và Lâu Minh thay quần áo thể thao, cầm vợt bóng ra sân, chợt nhìn còn tưởng rằng tiếp theo sẽ diễn ra một trận hung kết!
Hai người đều tập thể hình quanh năm, dáng người hoàn mỹ, nếu nói là vận động viên cũng sẽ có người tin.
“Cậu chọn trước?” Lâu Minh có vẻ như khách sáo, nhưng thực tế là khinh thường Hạ Thanh Xuyên.
Hạ Thanh Xuyên không từ chối, anh chọn sân, để lại cơ hội phát bóng cho Lâu Minh.
Lâu Minh đi đến vạch phát bóng, bào quả bóng, đánh xuống đất vài lần, rồi sau đó đánh lên cao, cả người anh nhảy lên phát quả bóng từ trên mặt đất lên, vợt đập vào bóng làm quả bóng văng ra rất mạnh.
Chỉ trong nháy mắt, quả bóng đã vượt qua vạch vôi, chạm vào một lỗ nhỏ trên mặt đất rồi tiếp tục bật ra nhanh chóng.
Hạ Thanh Xuyên vẫn luôn chuẩn bị, dự đoán quỹ đạo chuyển động của quả bóng tennis ngay khi nó vừa bay ra, sau đó cơ thể anh đã đánh trả lại trước khi quả bóng sắp bay ra ngoài.
Tiếp phát bóng khó hơn phát bóng, Lâu Minh lao đến quyết liệt, anh đánh trả hấp tấp, quả bóng này Lâu Mình tiếp không khóe léo lắm, anh có tay mắt lanh lẹ, đánh ra một cú trở tay, bóng rơi xuống vị trí chéo góc của Hạ Thanh Xuyên.
Lâu Anh xem có chút khẩn trương, còn hồi hộp hơn cả khi xem trận đấu chung kết tennis.
Lâu Minh từ nhỏ đã học tennis, cho dù không phải trình độ cấp quốc gia, ít nhất cũng là cấp tỉnh, cô chưa từng đánh lại anh ấy, cũng không biết trình độ Hạ lão sư thế nào.
Cô âm thầm cầu nguyện cho Hạ Thanh Xuyên sẽ không thua, nhưng cô cảm thấy mình như vậy là rất có lỗi với anh trai, nên cô cầu nguyện một lần nữa, tốt nhất là để hai người bất phân thắng bại.
Tennis không phổ biến giống như cầu lông, rất tốn kém, còn được mệnh danh là môn thể thao quý tộc trong các loại chơi bóng.
Hạ Thanh Xuyên đã thật sự cảm thấy áp lực rất lớn, anh không biết Lâu Minh có phải đang nín thở trong lòng để phát tiết hay không, anh ta bất chấp chiến thuật, mỗi một cú đánh đều dùng hết lực, khiến anh ứng phó rất mệt mỏi.
Cũng may thể lực của anh tốt, tuy tiêu hao nhiều, nhưng trong một khoảng thời gian ngắn thì không phải là vấn đề lớn.
Lâu Anh nhặt bóng cho họ, và nhờ người lấy nước ấm đến đây.
“Anh à, hai người nghỉ một chút đi, đây không phải là trận chung kết thật sự, có cần thiết phải đánh như vậy không?” Lâu Anh đưa ly nước ấm cho anh ấy.
Sau đó cô cũng đưa nó cho Hạ Thanh Xuyên, còn cầm khăn lông lau mồ hôi cho anh.
Thời tiết tháng giêng* vẫn lạnh đến thấu xương, hai người họ ướt mồ hôi trong bộ quần áo thể thao mỏng.
*Tháng giêng: tháng 1 âm lịch
Hạ Thanh Xuyên đang hưởng thụ sự chăm sóc tận tình của cô, anh lập tức cảm thấy sảng khoái tinh thần, sự mệt mỏi vừa rồi rút đi như thủy triều.
Lâu Minh liếc ngang nhìn qua, thấy Lâu Anh đang nhẹ nhàng lau mồ hôi cho Hạ Thanh Xuyên, trong lòng anh thấy không tốt chút nào.
Nuôi em gái lớn như vậy, đảo mắt một cái đã bị một người đàn ông xa lạ bắt cóc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.