Lâu Anh lần đầu tiên thích một người, lòng tràn đầy tâm sự của con gái, sao có thể da mặt dày đi rêu rao cho mọi người đều biết? "Em không phải là định giấu giếm, em cũng mới xác định cách đây không lâu." Lâu Anh yếu đuối biện giải cho mình. Ừ, tuy rằng lúc trước có ấn tượng tốt, nhưng khi đó chỉ có thể tính là ấn tượng tốt, không phải là thích. "Vậy hiện tại em xác định thích anh ta?" Giọng điệu của A Bích trở nên đứng đắn hơn. Lâu Anh suy nghĩ, "Chắc là thích ạ!" "Em chưa từng có cảm giác như vậy đối với người khác, khi anh ấy nhìn em và cười, em cảm thấy rất hạnh phúc." Hơn nữa, ở trước mặt anh ấy, em sẽ cảm thấy ngại ngùng, đây là điểm khác biệt lớn nhật so với những người khác. Từ mẫu giáo đến bây giờ, cô không biết đã bị bao nhiêu người tỏ tình, nhưng cô chưa bao giờ sẽ cảm xúc khác. "Không cần phải nói, nhìn dáng vẻ hiện tại của em là biết đã hoàn toàn rơi vào bể tình của cô gái." A Bích nói. "Nhưng Hạ Thanh Xuyên này, anh ta có đáng tin không, cậu rất đơn thuần, đừng bị vẻ bền ngoài của người ta lừa gạt." Hoa Hoa hơi lo lắng nói. Nhớ đến trước đây, cô ấy cũng từng hoa si Hạ Thanh Xuyên một thời gian, dù gì nhan sắc của người này thật sự quá tốt, cô có chút lo lắng Lâu Anh sẽ bị túi da của anh ta lừa gạt, trong giới giải trí hỗn loạn, có rất ít người sạch sẽ. "Sẽ không, Hạ lão sư không phải là người như vậy." Lâu Anh theo bản năng phản bác. Người trong nhà cô cảm thấy cô đơn thuần, bạn thân của cô cũng cảm thấy cô đơn thuần, nhưng cô cảm thấy ánh mắt nhìn người của mình không có sai, người khác đối với cô là thật lòng hay có mục đích, cô có thể phân biệt được. "Em nói vậy là để bảo vệ anh ta?" A Bích thấy cô như vậy, nên thu hồi sự vô tâm trước đó. "Tiểu Anh Đào, chị không muốn làm em phân tâm vào lúc này, nhưng mà, mặc kệ có phải thật lòng hay không, chị cũng muốn nhắc nhở em một câu, đừng giao hết cho người khác mà không giữ lại gì, phải chừa cho mình một con đường lui." Lời nói của A Bích quả thật mất hứng, nhưng cô ấy không thể không nhắc nhở, một gia tộc như họ, từ trước đến nay luôn đặt lợi ích lên hàng đầu, chỉ có yêu bản thân thì mới có thể sống tốt hơn. Lâu Anh sửng sờ khi nghe những lời cô ấy nói, nét ngại ngùng trên mặt biến mất hoàn toàn. "A Bích nói không sai, Anh Anh, cậu có thể yêu đương, nhưng đừng dại dột mà tin tưởng. Miệng lưỡi đàn ông toàn là lừa gạt, cho dù lúc này anh ta thiệt tình, nhưng lòng người cũng sẽ thay đổi mà thôi, cậu xem những cặp đôi từng thề non hẹn biển đó, cuối cùng có mấy người đến được với nhau?" Hoa Hoa tuy rằng có vài mối tình, nhưng chỉ là vui chơi, cô có thể chia tay, không động lòng, tự nhiên sẽ không cần lo lắng điều gì. Nhưng Anh Anh thì khác, từ nhỏ cô đã ngoan, nếu thật sự yêu đương, có lẽ cô sẽ dụng tâm. Đầu óc của Lâu Anh có chút hỗn loạn, cô nói chuyện tình cảm với họ, tuy rằng cô rất ngại, nhưng thật ra cũng có chút vui vẻ, cùng bạn tốt chia sẻ những bí mật thầm kín của mình. Nhưng hiện tại, mọi chuyện dường như phát triển khác hơn so với những gì cô nghĩ. "Nhưng mà, nếu không phải vì thích, thì tại sao phải yêu đương, nếu yêu đương, thì tại sao phải phòng bị?" Lâu Anh có chút bối rối. Cô không muốn trộn lẫn những thứ khác vào cảm tình của mình, như vậy không phải là điều cô muốn. A Bích thấy cô như vậy, cô ấy lộ ra ánh mắt bất đắc dĩ. "Nếu em thích, thì làm những điều em muốn đi." Tóm lại, có Lâu gia làm chỗ dựa. Nếu Hạ Thanh Xuyên thật sự dám phụ bạc Anh Anh, Lâu gia tuyệt đối sẽ đánh banh đầu chó của anh ta. Lâu Anh nhận được ủng hộ, sự phiền muộn vừa rồi cũng tan thành mây khói, "Được, hai người đừng lo lắng, em không dễ bị lừa như vậy." A Bích: "Chẳng lẽ em không cảm thấy mình lớn lên đệp rất dễ lừa sao?" Lâu Anh: "......" Dưới sự ép cung của A Bích và Hoa Hoa, Lâu Anh nói sơ qua về chuyện của mình và Hạ Thanh Xuyên, khiến hai người giễu cợt không thôi, Lâu Anh tự nhiên bị cười đến đỏ mặt. Mặc kệ như thế nào, cô cũng tạm thời xem như được chị em ủng hộ. Lúc này, cô mới nhớ đến tin nhắn Hạ Thanh Xuyên đã gửi cho cô. Nếu không phải vì hắn, cô sẽ không bị giễu cợt. Vì sao lại cố tình gửi tin nhắn cho cô vào lúc này, nó là một video. Lâu Anh mới mặc kệ việc cô bị họ giễu cợt là chuyện riêng của cô, đem hết trách nhiệm "Giận chó đánh mèo" lên người Hạ Thanh Xuyên. Sau khi trở về, cô nhấn vào video để xem, phát hiện ra đó là do cô và đồng nghiệp của anh ấy chỉnh sửa, biên tập giống như vậy. Cũng may là cô không mở ra xem ngay tại đó, nếu như để A Bích và Hoa Hoa nhìn thấy, họ chắc chắn sẽ bị cười chết. Sau khi xem xong video, Lâu Anh gửi cho anh một tin nhắn: Tại anh, mà tôi bị người ta chế nhạo. Hạ Thanh Xuyên đã coi cô là một mối quan tâm đặc biệt, hắn biết rõ ràng cô không trả lời khi thấy thông báo. Thấy cô trả lời, hắn khó hiểu vài giây, vì sao bị giễu cợt? Bởi vì video? Hạ lão sư: Trả lời điện thoại có tiện không? Hạ Thanh Xuyên suy nghĩ, vẫn cảm thấy call video dễ nói chuyện hơn, hơn nữa, hắn cũng muốn gặp cô. Tính ra, hai người họ đã không gặp nhau kể từ sau buổi lễ công chiếu. Khi nào hắn mới có thể xuất hiện trước mặt mọi người cùng cô ấy một cách chính đại quang minh? Hắn đã cảnh báo bản thân phải có kiên nhẫn, nhưng mà, kiên nhẫn này đến cuối cùng sẽ hao mòn. Lâu Anh đã về đến nhà, ba mẹ và anh trai cô vẫn chưa trở về, chắc là sẽ không có ai đến làm phiền trong một thời gian ngắn. Tuy nhiên, cô vẫn nên trở về phòng của mình trước ở đó dễ nói chuyện với Hạ Thanh Xuyên hơn, nếu như bị người giúp việc Philippine trong nhà nhìn thấy, không chừng cô sẽ không giấu được. Giây tiếp theo, anh đã gọi điện đến.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]