8.
Chúng ta dậy thật sớm vào sáng hôm sau.
Đúng lúc trời cũng rất quang đãng, trời mùa thu bên ngoài Vạn Lý Trường Thành không một gợn mây, trong xanh thoáng mát vô cùng, một vùng đất hoang vu, mênh mông, trải dài đến vô tận.
Nó hoàn toàn khác với những gì ta thấy trong một thế giới nho nhỏ của riêng ta ở cung điện.
Y Mãnh Tà một tay dắt ngựa, một tay nắm lấy tay ta, dẫn ta đi qua vô số lều trại khiến cho vô số nhóm người xung quanh đó cũng ghé mắt nhìn ta.
Bọn họ tò mò nhìn hai người chúng ta, vừa muốn nhìn lại vừa không dám nhìn, ánh mắt có chút né tránh.
Chỉ có những đứa trẻ ngây thơ mới dám nhìn chằm chằm vào ta, mỉm cười đủ để nhìn thấy những chiếc răng cửa bị mất của chúng.
Ta sờ sờ vào mặt mình, nhỏ giọng hỏi Y Mãnh Tà.
"Trên mặt thiếp có vết bẩn gì sao?".
Y Mãnh Tà mỉm cười, chào hỏi những người Hung đó và nói với ta: "Nàng đã đến đây được nửa tháng rồi, nhưng bọn họ chỉ nghe tin đồn về nàng chứ chưa gặp được người nên bọn họ có chút tò mò mà thôi, không có ác ý gì đâu".
Thấy lũ trẻ đó tụ tập ngày càng đông, Y Mãnh Tà nhặt một viên sỏi ném vào chúng khiến chúng sợ hãi lập tức bỏ chạy.
Những đứa trẻ nhăn mặt với Y Mãnh Tà, vừa chạy vừa cười đùa hi ha.
"Trẻ con nghịch ngợm, phải dọa chúng nó một chút như vậy mới được".
Ta thì nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-nhan-hoi/2888513/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.