23.
Sáng hôm sau, mẫu hậu đến với một bình rượu.
Nói rằng Y Mãnh Tà đã đưa Minh Châu ra khỏi cung rồi. Nên bà quyết định tiễn ta một đoạn, miễn cho tiết ngoại sinh chi (*).
(*): 节外生枝 [jiéwàishēngzhī] cành mẹ đẻ cành con; thêm chuyện; dây cà ra dây muống; gây thêm rắc rối; thêm phiền toái.
Bà còn nói sức khỏe của phụ hoàng không tốt, tuổi cũng đã cao, sợ ta khắc ông ấy không dậy nổi.
Ta còn có thể nói được gì nữa đây?
Nếu ta không tự làm mình trở nên danh giá được thì bà sẽ giúp ta chuyện này.
Ta thở dài.
Trong hai mươi năm ngắn ngủi này, cũng coi như ta đã sống khá tốt rồi nhỉ.
Phụ hoàng và mẫu hậu đều khinh thường ta, chán ghét nên vứt bỏ ta thôi mà. Chí ít bọn họ cũng không g.iết ta, cũng coi như là đã cho ta ăn no mặc ấm rồi.
Bây giờ, ta cũng nên đem cái mạng này trả lại cho bọn họ.
Vận mệnh bi thương của việc hòa thân cũng được viết lại khi ta gặp được Y Mãnh Tà, nhờ có chàng mà ta mới biết thế nào là tình yêu và sự quan tâm, dù chỉ là một năm ngắn ngủi.
Như vậy cũng đã quá đủ rồi.
Ngay cả một năm này, đều là ta đã lén đánh cắp nó từ Minh Châu đấy thôi.
Y Mãnh Tà sẽ yêu nàng ta giống như chàng yêu ta chứ? Chàng sẽ đưa nàng ta đi xem kim liên hoa và uống nước suối ở nơi đó sao? Chàng cũng sẽ nói rất nhiều rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-nhan-hoi/2888490/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.