Chương trước
Chương sau
Từ lần gặp bên ngoài đấy, cứ mỗi lần hai người chuẩn bị đi đâu đấy là Cố Hân Nguyệt cố ý hay vô tình luôn luôn có thể xuất hiện trước mặt Thượng Quan Phong. Dương Diễn mỗi lần nhìn thấy đều cảm thấy không khí phiêu tán toàn gian tình.
"Tiểu Phong, ngươi có phải có tình cảm với Hân Nguyệt không?"
"Tiểu Diễn" Thượng Quan Phong thất thần nhìn xa xa mặt hồ đầy gợn sóng kia cũng như trong lòng nàng giờ phút này cũng không thể bình tĩnh nỗi "Ngươi biết ta không thể thích bất cứ nữ nhân nào nữa mà."
"Ngươi chưa thử thẳng thắn sao biết Hân Nguyệt không chấp nhận, ngươi thay đổi. Ngươi của từ trước đâu? Một người đầy nhiệt huyết, tự tin, tài giỏi, chưa bao giờ khuất phục khó khăn đâu?"
"Ta...một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng." Thượng Quan Phong muốn nói rồi lại thôi.
"Ngươi tên ngu ngốc này, nữ nhân trên đời đâu phải ai cũng giống như Lâm... Đâu phải ai cũng như nhau tham sang phụ khó, vứt bỏ chữ tình để chọn Tiền." Dương Diễn khó thở, hắn không nghĩ đến Thượng Quan Phong lại tự mình chui rút vào sừng trâu như vậy, cũng tại nữ nhân kia. Nếu không phải nàng ta Tiểu Phong cũng chẳng đến đây, các nàng cũng phải như bây giờ chia cách nhau, không biết hai người các nàng bây giờ thế nào, "Thôi, đây cũng là chuyện của ngươi ta cũng chẳng thể can thiệp quá nhiều. Hai ngày nữa ta phải về rồi."
"Nhanh như vậy?" Thượng Quan Phong thu hồi suy nghĩ đang phiêu xa xa lại "Vậy hôm nay chúng ta đi ăn đi, cũng uống một hôm tận tình. Ở đây đợi ta một chút, ta lấy một thứ rồi quay lại.'
Nhìn theo bóng lưng đi xa của Thượng Quan Phong Dương Diễn trong lòng là hỗn loạn "A lần này rời khỏi ta cũng nên buông bỏ thôi."
"Đi thôi." Khi Thượng Quan Phong quay lại trong tay cầm lấy một hộp gỗ, đứng bên ngoài đình gọi Dương Diễn cùng nhau xuất phủ.
Trên đường đi đến Vị Hương Lâu lại vô tình gặp phải Thủy Nguyệt, Dương Diễn liền gọi nàng cùng đi xem như cùng nhau ăn một bữa tiễn chân hắn. Nếu nói Thượng Quan Phong cùng Cố Hân Nguyệt không có duyên phận với nhau Dương Diễn thật sự không tin, đây không biết là lần thứ mấy họ vô tình gặp nhau rồi. Nhìn Thượng Quan Phong ánh mắt né tránh không nhìn Cố Hân Nguyệt, Dương Diễn biết hắn phải là người lên tiếng trước.
"Hân Nguyệt nha, cũng đến đây dùng cơm sao?"
"Ân, hôm nay đột nhiên muốn đến ăn một ít điểm tâm." Khi nói chuyện nàng luôn nhìn xem phản ứng của Thượng Quan Phong, thấy hắn có vẻ như luống cuống "Hay là chúng ta cùng ăn đi."
"Được vậy chúng ta vào thôi." Dương Diễn chỉ biết thở dài Cố Hân Nguyệt đúng là khắc tinh của Thượng Quan Phong mà, mỗi lần thấy nàng tiểu Phong luôn không được tự tin như bình thường.
Năm người cùng nhau lên lầu vào nhã gian, điểm thức ăn vài món điểm tâm cùng một vò rượu. Thức ăn cũng ăn không sai biệt, rượu cũng uống xong Dương Diễn đứng dậy.
"Ta đưa Thủy Nguyệt về, tiểu Phong ngươi đưa Hân Nguyệt về nha. Hân Nguyệt chúng ta đi trước."
"Thượng Quan công tử, Hân Nguyệt cô nương ta xin phép đi trước."
"Hạnh Nhi ngươi ra ngoài gọi lấy một bát canh giải rượu cho Thượng Quan. "
Cố Hân Nguyệt thấy mọi người đều đi chỉ còn hai người nàng, hôm nay nàng nhất quyết phải hỏi cho rõ Thượng Quan Phong tại sao luôn trốn tránh nàng. "Thượng Quan, ngươi muốn trốn tránh ta đến lúc nào?"
"Ta không có trốn tránh công chúa, chỉ là ta cùng công chúa không thể có kết quả." Thượng Quan Phong lần đầu nhìn thẳng vào mắt Cố Hân Nguyệt nói.
_______________________________
"A Diễn hôm nay ngươi có vẻ nhẹ nhàng hơn trước." Bên đây Dương Diễn cùng Thủy Nguyệt cùng nhau tản bộ về, nàng nhìn Dương Diễn cảm thấy hắn như có một chút gì đó khác những ngày trước.
"Ân, chắc là nghĩ thông suốt một số chuyện đấy." Dương Diễn mỉm cười nhìn Thủy Nguyệt, lần đầu tiên hắn nhìn kỹ nàng như vậy không hỗ danh là mĩ nhân. Nhưng nàng lại có một đôi mắt mang nổi buồn, không biết là do tác động của rượu hay điều này hắn muốn làm đã lâu, chỉ thấy hắn giơ tay vuốt lấy đôi mắt Thủy Nguyệt "Lần đầu gặp nhau đã thấy ngươi luôn có một đôi mắt mang nhiều nổi buồn, có phải cuộc sống này đã mang đến quá nhiều áp lực với ngươi không?"
Thủy Nguyệt đứng yên nhìn thẳng mắt Dương Diễn, nàng có thể cảm nhận được hắn đã buông bỏ một điều gì đó, ý cười dần dần nhuộm dần trong mắt nàng, nàng vẫn im lặng không nói cũng không tránh bàn tay hắn. Một cơn gió thổi qua Dương Diễn dường như tỉnh táo lại nhanh rút tay lại không dám nhìn Thủy Nguyệt "Xin lỗi, ta mạo phạm rồi."
"Không có gì. Chúng ta về thôi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.