Bên trong ngự hoa viên, Vĩnh Hưng đế đang cùng một nhóm tiểu thái giám đi dao xung quanh chợt nghe thấy tiếng đàn từ xa vọng lại, Vĩnh Hưng đế liền đi theo hướng tiếng đàn. Đến trước lương đình Vĩnh Hưng đã nhìn thấy nữ nhi mà hắn yêu thương nhất tay áo phiêu phiêu, ánh mắt xa xăm, lụa mõng che mặt. Dù không thấy được dung nhan phía sau tấm lụa nhưng cũng chỉ cần nhìn đến ánh mắt ai ai điều sẽ chỉ cảm khái một điều là " Bách niên nan ngộ."*
* Bách niên nan ngộ: trăm năm khó gặp
" Hảo hảo, cầm nghệ của Nguyệt nhi càng lúc càng xuất thần, trong thiên hạ khó có người có thể bì kịp a." Tiếng đàn vừa ngưng Vĩnh Hưng đế lập tức hô lên vỗ tay đi thẳng vào trong ngồi xuống.
" Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế." Hạnh nhi và một số thái giám đang đứng trong lương đình thấy Vĩnh Hưng bước vào liền quỳ xuống.
" Tất cả bình thân." Vĩnh Hưng phất tay cho tất cả đứng lên lui sang một bên.
" Tham kiến phụ hoàng, thần nhi đa tạ lời khen của người. " Cố Hân Nguyệt cũng đứng lên cuối người chào Vĩnh Hưng.
" Haha ba ngày nửa là sinh thần mười tám của Nguyệt nhi rồi, không biết ngươi đã có ý trung nhân hay chưa? " Vĩnh Hưng bưng lên tách trà gạt những lá trà sang một bên nhấp một ngụm mới ngẫn lên nhìn Cố Hân Nguyệt.
" Phụ hoàng người lại muốn tuyễn phò mã cho Nguyệt nhi nữa sao? " Cố Hân Nguyệt cũng ngồi xuống nhìn ra phía mặt hồ xa xa, trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-nguoi-tha-cho-ta-di/195440/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.