26.
Ta quay đầu lại.
Kim Ngọc đang kéo người muội muội cùng cha khác mẹ của mình đến, để nàng ta quỳ gối trong vũng máu.
"Chủ thượng, nàng ta muốn chạy trốn."
Ta cười: "Cũng biết tận dụng cơ hội đấy."
"Thẩm Thanh Ninh! Ngươi điên rồi! Chỉ vì hoàng tỷ của ngươi mà ngươi lại làm ầm ĩ đến như thế này."
Ta cúi người xuống, khẽ hỏi nàng ta: "Hiện giờ có thể nói rồi sao? Trưởng tỷ của ta đang ở đâu?"
Trong mắt nàng ta hiện ra tia khó hiểu: "Ngươi, ngươi điên nặng rồi, thực sự là vì nàng ta mà..."
Ta dùng mũi dao sắc nhọn khều khều vào má của nàng ta.
Nàng ta bị ta dọa mà khóc: "Ta không biết, thật sự là ta không biết!"
Được rồi, để ta đổi câu hỏi.
"Chính tay ngươi đã đẩy hoàng tỷ xuống nước?"
Quận chúa Gia Thục nhin chằm chằm vào mũi dao, không dám cử động.
Nàng ta nghẹn ngào nói: "Ta, ta chỉ là nói với nàng ta mấy câu... Ngươi, ngươi tha cho ta đi, ta cũng chỉ là một đứa nhỏ không hiểu chuyện...."
Tất cả chúng ta đều cười.
Kim Ngọc cười to nhất.
Lưỡi dao của ta rạch vào khuôn mặt xinh đẹp của quận chúa, không thương tiếc mà rạch vào da nàng ta, máu đỏ tươi chảy dọc theo gò má nàng ta.
Kèm theo tiếng hét chói tai.
Kim Ngọc kinh ngạc nhìn ta.
Nàng ta không nghĩ đến ta lại dám ra ta.
Nhưng nàng ta không biết, ta thấy chói tai khi ả khốn nạn này dám nói ả ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-nguoi-di-dau-roi/3431995/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.