4.
Trong nháy mắt cửa thành chật kín người, cung tên đã kéo căng.
Cửa thành lại mở, tướng quân thủ thành lại ra ngoài.
Nhiễm Mục nói: "Công chúa, thuộc hạ nhắc người câu cuối, người khôn giữ mình mới là kẻ thức thời."
Câu này chính là câu cửa miệng ta thường dùng.
Cũng câu này mà ta đã lừa hắn, hậu duệ của thần, ở lại đất phong chăn ngựa cho ta.
Nhưng hiện tại....
Ta nhớ lại năm ấy Thẩm Thanh Bích đã nói với ta.
Nàng nói: "Mắt thấy sinh linh khổ đau, nếu trong tay đã có vũ khí nhất định sẽ đứng lên."
Giờ phút này không biết Thẩm Thanh Bích sống chết ra sao, trong tay ta có vũ khí nhất định phải đánh một trận.
Nhiễm Mục lo lắng nhìn ta, chờ ta ra quyết định.
Ta nói: "Cho dù Thẩm Thanh Bích sống hay chết ta cũng phải tận mắt nhìn thấy."
Nhiễm Mục tuyệt vọng nói: "Ta thực sự là hồ đồ nên mới bị ngươi lừa...."
5.
Ta không hạ lệnh tấn công cửa thành.
Nếu không để ta mang "trai lơ" vào thành, ta sẽ c*h*ặ*t đầu mình.
Quân đội bảo vệ kinh thành gần đây là quân Kinh Tây, đóng quân hai nghìn quân, chuyên dùng xa trận, bộ binh là chính.
Mà lần này thứ ta mang đến chính là kị binh thiện chiến.
Ta hạ lệnh tập kích đại doanh Kinh Tây trong đêm.
Năm nghìn đánh hai nghìn chỉ trong một đêm.
Trời hửng sáng.
Nhiễm Mục đi đến liều gọi ta dậy.
"Công chúa, đã hạ quân Kinh Tây."
6.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-nguoi-di-dau-roi/3431988/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.