Thân hình Phượng Ánh Tuyết nhẹ điểm vài cái lên lá sen biến mất khỏi nơi đó, để lại cho ai kia đứng một mình nguyền rủa cái kẻ nào đó bỏ của chạy lấy người. (Mèo: Vâng! Cái của đó chính là anh Hàn đây! )
Một thân lục y nhỏ nhắn đi trong gió, Phượng Ánh Tuyết bước một mình trên hành lang trải dài. Tuy trên người nàng không còn một bộ dáng hèn mọn, không còn phải mặc những y phục rách nát và không còn bị ức hiếp nhưng Phượng Ánh Tuyết nàng quyết định phải trả thù, phải đồi lại những gì thuộc về nàng.
Bất giác nàng đưa tay lên sờ lên gò má phải của mình. Nơi đây có vết sẹo dài mà do mụ ta ban tặng, tuy nàng đã dùng khăn che mặt lại nhưng cũng không trách khỏi đàm tiếu xung quanh. Nàng thở dài lại bước đi tiếp, đến khúc quẹo trái không để ý mà va phải một người.
"Ui da!!! Đau chết ta rồi kẻ nào mà không có mắt dám đụng ban công chúa ta hả?"Tiếng nói chanh chua này không ai khác chính Phượng Nguyệt Hoa công chúa.
Phượng Ánh Tuyết không chú ý đụng phải người khác nhưng nghe tiếng nói biết rằng của ai nên không còn thèm xin lỗi nữa trực tiếp đứng dậy đi tiếp coi như không có gì.
"To gan! Người là ai mà dám đụng công chúa không xin lỗi mà còn đi như thế?" nô tỳ thân cận Nguyệt Hoa thấy vậy vội vàng đỡ nàng lên, sợ thất trách bị xử phạt nên mới lên tiếng mắng Phượng Ánh Tuyết.
"Người còn dám đi! Người đâu bắt con tiện tỳ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-ngoc-cua-vuong-gia-lanh-lung/2069117/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.