Ngoài trời mưa vẫn rơi, gió vẫn thổi, sấm vẫn chớp tạo ra những âm thanh hỗn tạp trong cơn bão. Nhưng bên trong căn phòng lại là bầu không khí yên lặng đến đáng sợ.
Chỉ thấy một tiểu nam hài tử đang nữa nằm nữa ngồi trên giường tay đang cầm một chén trà hoa do Phượng Ánh Tuyết rót đang nghi ngút khói làm cho lòng người ấm hơn. Tiểu nam hài tử khẽ liếc đôi mắt tà mị nhìn Phượng Ánh Tuyết đang ngồi trên ghế, đôi môi khẽ nhướng lên mỉm cười tà mị. Hắn đưa chén trà lên môi khẽ thưởng thức còn không quên cố ý nới rộng cổ áo trước ngực khiến cho làn da trắng ngần cùng với xương quai xanh lộ ra làm cho người ta chỉ muốn hung hăng đè hắn dưới thân hảo hảo mà dạy dỗ.
Trên trán Phượng Ánh Tuyết xuất hiện ba vạch hắc tuyền chạy dài, khoé miệng khẽ giật giật, trong đầu hiện lên mấy chữ "yêu nghiệt, lẳng lơ, hồ ly và còn...bộ long bào này..ô uế mất rồi!".
"Tiểu muội muội của ta, có thể nói rồi chứ?"
"Vậy điện hạ của ta, có thể giải thích được rồi chứ?"
Nhìn thấy bóng dáng cứng đờ, Phượng Ánh Tuyết trong lòng hả hê. "Hừm! Muốn đấu với ta chờ mười năm nữa đi cưng".
"Haha! Chuyện này..." hắn bắt đầu hốt hoảng khi nhìn vào ánh mắt của Phượng Ánh Tuyết. "Tại sao mình vị phát hiện, thân thủ của mình cũng rất giỏi mà!"
"Nói!"
"Chuyện này thật ra chỉ là tình cờ thôi haha... Lúc đó bởi vì ta nhàm chán nên đến Đào Linh viên chơi thôi không ngờ lại gặp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-ngoc-cua-vuong-gia-lanh-lung/2069113/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.