"Rốt cuộc thì tiểu cô nương này đến với mình với mục đích gì đây?". Hoàng thượng còn đang suy nghĩ thì một giọng nói non nớt cất lên.
"Sinh..thần! Sinh thần!"
"Sinh thần!" hoàng thượng khẽ lập lại từ này trong miệng và đột nhiên hiểu ra. Hoá ra hôm nay là ngày sinh thần của mình nên tiếu cô nương này mới đến đây đem túi vải lê này cho mình xem như là quà.
Hoàng thượng nhẹ nhàng ngồi xuống, động tác tao nhã xoa đầu Phượng Ánh Tuyết mỉm cười.
"Tiểu cô nương ngươi là ai? Tại sao lại đi vào trong này! Có biết nơi đây chỉ có hoàng tộc mới vào được không?"
"Ta là ai..? Ta là ai..." Phượng Ánh Tuyết đưa ngón trỏ lên chỉ vào mũi của mình khẽ lẳm nhẳm mấy từ này trong miệng sau đó lại lắc đầu như nói rằng "ta không biết!"
"Nơi này ta thích! Hoàng tộc không biết."
Chỉ mấy câu ngắn gọn này cũng khiến hoàng thượng hiểu rõ tiểu cô nương này bị thiểu năng cho nên mới không biết chính mình là ai và cũng hiểu được vì sao tới nơi này. Nhưng hoàng thượng cũng thắc mắc tại sao tiểu cô nương lại vào được đây trong khi lính gác đi tuần nhiều như vậy hơn nữa tại sao lại có những qủa lê giống với hương vị của nàng.
Hoàng thượng vừa nhìn tiểu cô nương vừa suy nghĩ thì một giọng nói cất lên làm cho hoàng thượng bị cắt ngang dòng suy nghĩ.
"Nàng ấy chính là con của hoàng hậu!"
Một giọng nói của nam hài tử cất lên. Hoàng thượng quay đầu nhìn nơi phát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-ngoc-cua-vuong-gia-lanh-lung/2069110/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.