Bầu trời đêm bắt đầu giăng mây kéo tới che khuất những ánh sao lấp lánh trên bầu trời đêm. Tại đâu đó ở góc phòng trong lãnh cung có 2 bóng người một lớn một nhỏ, một trắng một đen. Một trắng là tiểu cô nương có vết sẹo trên mặt chính là Phượng Ánh Tuyết và một đen còn lại chính là hắc y nhân vẫn còn đang che mặt đang nằm hấp hối.
“ Ngươi đã sẵn sàng chưa? “. Phượng Ánh Tuyết khẽ hỏi hắc y nhân.
Hắc y nhân gật đầu nhẹ, hắn bây giờ đã nói không ra hơi rồi chỉ còn cách gật đầu hay lắc đầu mà thôi. Phượng Ánh Tuyết lấy một thanh chủy thủ ra đem đến trước nến hơ lửa vài cái sau đó nhẹ nhàng rạch miệng vết thương do mũi tên bắn gây ra. Miệng vết thương bắt đầu chảy ra máu đen nhiều hơn khiến cho hắn không khỏi hút một ngụm khí lạnh. Độc hỏa chi tâm đã ăn sâu vào tứ chi không lâu sau sẽ ăn sâu vào tim xem ra đành phải lộ diện rồi. Phượng Ánh Tuyết nở nụ cười đầy ma mị làm cho tên hắc y nhân đang nằm trên giường không khỏi rùng mình. Lúc này hai tay Phượng Ánh Tuyết đặt lên miệng vết thương đôi mắt xinh đẹp như ánh sao đêm nhẹ nhàng nhắm mắt lại, đôi môi khẽ mấp mấy đọc ra hàng loạt các cổ ngữ, tay Phượng Ánh Tuyết dần dần phát ra ánh sáng màu lam nhàn nhạt. Ánh sáng màu lam dần dần biến thành những bong bóng nhỏ li ti màu lam bắt đầu thấm thấu vào miệng vết thương bài trừ độc tố trong cơ thể ra.
Hắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-ngoc-cua-vuong-gia-lanh-lung/18996/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.