Nam sinh mặc bộ đồng phục của trường Hành Dương, vóc dáng cao lớn, mái tóc cắt ngắn gọn gàng, đen bóng.
Anh ta không nhìn Chúc Yểu mà nghiêng người, mặt hướng về phía cậu học sinh đang ôm quả bóng rổ. Chúc Yểu nhìn nửa bên mặt của anh: sống mũi cao, môi hơi mím lại, không mỉm cười. Không biết có phải do chiều cao hay không mà nhìn anh tuy ôn hòa trẫm tĩnh nhưng vẫn khiến người ta cảm giác được chút gì đó xa cách.
Là… là thái phó.
Đôi mắt bình tĩnh của Chúc Yểu bỗng chốc run nhè nhẹ, sóng mắt dập dờn lóng lánh rồi nhanh chóng bị bao phủ bởi một làn sương mờ. Môi cô mấp máy, rất kích động: “Thái… thái…”
“Đẹp trai quá!”
Tưởng Điềm Nha càng kích động, bấu cánh tay Chúc Yểu một cái, nói khẽ câu đó.
Sắc mặt cậu học sinh ôm bóng rổ nhanh chóng chuyển sang nịnh nọt, cười bảo: “Thì ra là bạn cùng bàn với anh Nguyên Trạch, em vô lễ quá, cứ tưởng là bạn học lớp 10 chứ.”
Nguyên Trạch là báu vật của trường Hành Dương. Từ khi nhập học lớp 10 đến nay, gần như là ngồi vững ngai vàng học sinh xuất sắc nhất khối với một thành tích khủng. Càng kinh khủng hơn là con mọt sách này có ngoại hình quá xuất chúng. Khi những học sinh nam khác còn đang vỡ giọng tuổi dậy thì thì người ta đã có vóc người hoàn hảo: chân dài, vai rộng, hông nhỏ.
Đứng giữa đám học sinh nam, hiển nhiên là giống hạc giữa bầy gà, ưu tú hơn người.
Cậu học sinh ôm bóng rổ kia xin lỗi Chúc Yểu: “Chị à,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-ngoan-mot-chut/72532/chuong-3-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.