Chương trước
Chương sau
Thế là Chúc Yểu và các bạn trong phòng cùng xuống lầu xem. Trước ký túc xá nữ có trồng một hàng mận anh đào. Dưới ánh mặt trời chói chang, lá cây nhẹ nhàng rung rinh. Không khí oi bức, nơi nơi đều là người.
Lúc ra khỏi ký túc xá, Trương Giai Giai còn cố tình vuốt lại mái tóc, mở to mắt, vươn cổ hỏi: “Ở đâu rồi?”
Cát Thiến Phi kích động che mặt, bối rối chỉ: “Ở kia kìa, cạnh bồn hoa.” Cô chỉ về phía bồn hoa.
Mọi người nghe thế nhìn qua, dưới bóng cây bên bồn hoa đúng là có một chàng trai đang đứng, dáng người cao lớn, còn dung mạo thì…
“Mẹ ơi!” Trương Giai Giai không nhịn được phải bấu vào cánh tay bạn mình: “Thiệt tình là đẹp quá. Hơn nữa dáng người cũng đẹp, nhìn rất cao, chắc phải trên 1m85.”
Chân Điềm nhíu mày. “Đừng bấu mình, đau.”
“Ngại quá, xin lỗi nhé.” Trương Giai Giai vội vã xoa xoa cánh tay nõn nà của bạn mình, mắt thì không dời đi được, cô lại kích động giẫm chân. “Rất muốn biết anh ấy có bạn gai chưa…”
Lên đại học, đẹp trai thì mới được gọi là đàn anh, còn không thì chỉ được gọi là năm hai, năm ba… Hà Vi Lam khoanh tay trước ngực, liếc Trương Giai Giai một cái, cười bảo: “Sao cậu biết người ta là anh?”
Trương Giai Giai trịnh trọng nói: “Nhìn có vẻ rất chững chạc, chín chắn.” Còn đại đa số sinh viên năm nhất đều khá ngây ngô non nớt.
Cát Thiến Phi thì nói: “Nếu là đàn anh khóa trên thì sao mình chưa từng nhìn thấy trên diễn đàn chứ?” Trước khi nhập học, Cát Thiến Phi liền lần mò lên diễn đàn của trường, các hot boy của các khoa đều nắm rõ như lòng bàn tay, trong đó người nổi tiếng nhất chính là Trần Tiễn của khoa pháp luật.
Chúc Yểu liếc mắt cái là nhìn thấy Nguyên Trạch. Nghe bạn mình bàn tán, cô mím môi, mắt lánh lên nụ cười. “Anh ấy có bạn gái rồi.”
Trương Giai Giai lập tức nhìn Chúc Yểu. “Sao cậu biết…” Vừa định hỏi thêm thì Cát Thiến Phi bên cạnh đột nhiên la lên. “Đang, đang qua đây kia! Làm sao đây!”
Các cô gái lập tức thận trọng đứng thẳng lại.
Chúc Yểu mỉm cười, lúc Nguyên Trạch đi đến thì cô bước tới vài bước, sau đó đưa tay lên, thân thiết khoát lấy cánh tay anh, ngửa đầu nhìn anh. Các cô gái phía sau lập tức ngây cả người.
Chúc Yểu mỉm cười tươi tắn với các bạn mình. “Bởi vì mình chính là bạn gái của cậu ấy… Chính thức giới thiệu một chút nhé, đây là bạn trai mình – Nguyên Trạch – tân sinh viên của khoa y.” Sau đó cô giới thiệu các bạn mình với Nguyên Trạch.
Mặt Nguyên Trạch trở nên hiền hòa hơn, anh lịch sự chào hỏi: “Chào các bạn.”
“Chào cậu, chào cậu.” Các cô gái xúm lại, thân thiết chào hỏi.
Làm quen xong, Nguyên Trạch và Chúc Yểu cùng đi dạo làm quen với hoàn cảnh xung quanh trong khi đám bạn vẫn còn ngơ ngác đứng đó. Trương Giai Giai hâm mộ. “Chúc Yểu thật là hạnh phúc, bạn trai chẳng những rất đẹp mà còn nhìn cậu ấy rất dịu dàng.”
Ai nấy đều nhao nhao hùa theo phụ họa.
Chỉ có Hà Vi Lam là khẽ cau mày, suy tư. “Nguyên Trạch… sao nghe cái tên này quen thế nhỉ.”
Tạm thời nghĩ không ra.
Đến khi các cô lần lượt về đến phòng ngủ, nằm lên giường, Hà Vi Lam mới ngồi bật dậy, đập vào trán mình, hét lên với đám bạn. “Đó chẳng phải thủ khoa khối tự nhiên của tỉnh mình sao!”
Má ơi!
……
Đi trong vườn trường, Chúc Yểu vừa uống trà sữa vừa nói chuyện với Nguyên Trạch. “Lúc nãy bạn cùng phòng của mình nói xuống lầu nhìn thấy hot boy, không ngờ đó là cậu.”
Nói đến đây, cô cảm thấy thật trùng hợp.
Nguyên Trạch bỗng dừng chân, nhìn sang Chúc Yểu, giọng trầm hơn. “Công chúa cũng xuống ngắm trai đẹp à?”
Hả?
Chúc Yểu cắn ống hút, vô thức nuốt nước miếng, trả lời theo “bản năng sinh tồn”: “Không phải…” Cô cười rất ngọt ngào, thẳng thắn nhìn anh. “Mình xuống ngắm bạn trai mình.”
Nguyên Trạch khẽ mỉm cười, nắm chặt bàn tay mềm mại của tiểu công chúa.
Chúc Yểu bước nhanh hơn, nói:: “Trước đó mình còn lo lắng, sợ không hòa nhập được với các bạn cùng phòng, bây giờ cảm thấy các cậu ấy đều rất dễ thương.”
Trước khi nhập học, Tưởng Điềm Nha đã kể cho cô nghe một vài chuyện trong ký túc xá nữ. Chẳng hạn như phòng chỉ có sáu người mà đã có bảy tám nhóm chat, quan hệ giữa các cô gái rất phức tạp, là một kĩ năng rất khó để học.
Nguyên Trạch nhìn cô một cái.
Trước nay anh luôn dùng ý nghĩ tiêu cực nhất để phán đoán lòng người. Con người vốn lạnh lùng, ích kỷ, bình thường có lẽ thân thiết gần gũi nhưng hễ đụng đến lợi ích thì sẽ lộ bản tính ra ngay. Có điều thấy Chúc Yểu đang vui, đang chìm đắm trong không khí mới mẻ của cuộc sống đại học nên cũng không phá vỡ hứng thú của cô.
Chúc Yểu hút một hơi trà sữa, mắt sáng lên, hỏi: “Không yên tâm về mình à.”
Nguyên Trạch sững ra, sau đó thành thực trả lời. “Ừ.”
Chúc Yểu cười tươi tắn hơn. “Tốt xấu gì mình cũng từng là công chúa, dĩ nhiên biết đạo lý đối nhân xử thế chứ.” Có thể thế giới quan của cô và các bạn có khác nhau, nhưng những đạo lý đối nhân xử thế cơ bản vẫn phải biết.
Nguyên Trạch nói: “Vậy thì tốt.”
Nhìn ánh mắt anh, Chúc Yểu bỗng cảm thấy ngọt ngào, cô chậm rãi bước tới gần, giọng mềm mỏng. “Lúc nãy giới thiệu cậu với các bạn cùng phòng, mình cực kỳ tự hào… Nguyên Trạch, cậu biết không, trước kia mình không hiểu nổi các cô gái khác sao cứ thích so sánh, khoe khoang trang sức, y phục của mình. Bây giờ mình đã hiểu cảm giác ấy rồi…”
Nguyên Trạch dừng chân lại.
Chúc Yểu giương đôi mắt đen sáng lấp lánh, nhìn anh không dời, giọng ngọt ngào nhưng đầy kiêu ngạo. “Mình muốn khoe cậu cho cả thế giới biết… mình có một bạn trai tốt thế nào.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.