Lúc Chúc Yểu hớn hở về nhà, ngạc nhiên là Tiêu Minh Châu đang yên lặng ngồi trên sô pha xem tivi với Chúc Tấn Ung.
Chúc Tấn Ung cũng không còn vẻ uể oải biếng nhác của mọi ngày mà ngồi rất ngay ngắn. Chúc Yểu thay giày xong, Tiêu Minh Châu thuận miệng hỏi: “Bạn con đi rồi à? Sao không mời bạn vào nhà chơi?”
Nhớ đến Nguyên Trạch, Chúc Yểu cong môi cười, đưa mắt nhìn Tiêu Minh Châu, giải thích: “Bạn con khá là rụt rè.”
Tiêu Minh Châu chỉ hờ hững à một tiếng rồi nói tiếp: “Nếu có lần sau thì cứ mời bạn vào nhà chơi, ở ngoài lạnh lắm.”
Chúc Yểu ậm ờ trả lời cho qua, sau đó nói: “Mẹ, con lên lầu làm bài tập trước đây.”
Tiêu Minh Châu đáp: “Ừ, làm một lát thì nhớ cho mắt nghỉ ngơi, đừng mệt quá.”
Chúc Yểu gật đầu rồi ngoan ngoãn đi lên lầu.
Chúc Tấn Ung không nhịn được nữa bèn lên tiếng gọi cô. “Yểu Yểu…”
“Dạ.”
Bàn chân đang lê đôi dép mang trong nhà dừng lại, cô quay đầu nhìn Chúc Tấn Ung. “Ba, có chuyện gì ạ?”
Dường như Chúc Tấn Ung có gì đó muốn nói nhưng Tiêu Minh Châu đã lên tiếng trước. “Không có gì, ba con chỉ muốn gọi con một tiếng mà thôi. Con mau lên lầu làm bài tập đi.”
Chúc Yểu đứng tại chỗ, nhẹ nhàng chớp mắt vài cái, cứ cảm thấy có chỗ nào sai sai nhưng cũng không nói rõ được là ở đâu. Lạ thật. Chúc Yểu chần chừ giây lát, không nghe Chúc Tấn Ung nói gì nên đành lên lầu học bài.
Ngay giây phút cửa phòng Chúc Yểu đóng lại,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-ngoan-mot-chut/1847729/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.