Chúc Yểu đang ngồi trong góc để vá áo. Ánh đèn vàng lờ mờ, xung quanh người qua kẻ lại, cô gái có vóc dáng nhỏ nhắn đang điềm tĩnh ngồi. Đầu cô hơi cúi, vài lọn tóc nhẹ nhàng buông xuống, gương mặt đã trang điểm theo phong cách cổ trang đầy vẻ nghiêm túc. Bàn tay nõn nà đang cầm kim chỉ, động tác nhàn nhã mà lưu loát, thuần thục xuyên kim qua lại giữa hai mặt vải.
lẽ vì trang dung quá cổ điển nên trong khoảnh khắc quay người lại nhìn thấy Chúc Yểu, Triệu Thiến Đình có cảm giác như mình đang xuyên không. Cô nín thở, sau đó đi đến trước mặt Chúc Yểu, cúi đầu nhìn những đường kim thuần thục đến khó tin đang luồn qua luồn lại.
Triệu Thiến Đình ngơ ngác như phát ngốc, ánh mắt cứ dõi theo từng mũi kim lên xuống, sau đó từ từ hé miệng, thốt ra. “Má… ơi!”
Hậu đài ồn ào phức tạp nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến động tác của Chúc Yểu. Cô vẫn cầm kim chỉ, nhanh chóng vá áo. Đâu chỉ vá không thôi, thời gian vẫn còn nhiều nên cô khéo léo kết hợp những đường chỉ vá với những đường thêu hoa đào trên áo tạo thành hình những hoa đào đơn giản hơn.
Triệu Thiến Đình thoáng đoán được ý định của cô, mặt hiện lên vẻ không dám tin, ngạc nhiên bảo: “Chúc Yểu… Đừng bảo cậu xuyên việt từ cổ đại tới nha?” Ai mà ngờ cô còn biết thêu thùa chứ, bình thường có thể hiện chút nào đâu. Trong mắt Triệu Thiến Đình, Chúc Yểu là một cô bạn ít nói, ít gây sự, thành tích rất kém nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-ngoan-mot-chut/1847719/chuong-42-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.