Gần đây Chúc Yểu bị cảm, đêm qua còn ho vài tiếng nên hôm nay dì Phương làm cho cô chén lê chưng đường phèn.
Miếng lê màu trắng đục, điểm xuyết thêm vài quả cẩu kỷ màu đỏ, đường phèn tan ra hòa thành nước lê chua chua ngọt ngọt thanh thanh.
Thanh tâm, nhuận phổi, tiêu đờm, giải khát.
Chúc Yểu rất thích. Ăn xong, cô gọi điện thoại cho Chúc Hằng, nói về Phùng Tinh Vãn.
Lúc điện thoại reo, Chúc Hằng đang chơi bi-a. Cậu lập tức ném cây gậy bi-a trên tay sang một bên, móc điện thoại trong túi ra, nhìn màn hình hiển thị, đôi mày bất giác giãn ra. Cậu nghiên đầu nghe điện thoại, giọng rất cưng chiều.
Vừa nghe thấy có liên quan đến Phùng Tinh Vãn, Chúc Hằng lập tức cau mày, lạnh nhạt hỏi: “Cô ta nói gì với em thế?”
Chúc Hằng vừa đến đây là gặp được Phùng Tinh Vãn. Lần đầu tiên là ở ngoài trường, Chúc Hằng về ký túc xá, Phùng Tinh Vãn tan học về nhà. Cô đi trên đường, không biết đang nghĩ gì mà đằng sau có chiếc xe máy chạy đến cũng không biết tránh, Chúc Hằng kéo cô một cái theo phản xạ. Lúc nhìn thấy rõ dung mạo của cô, cậu ngẩn ngơ mãi một lúc.
Còn cô, nhìn thấy cậu, đừng nói chào hỏi, ngay cả câu cảm ơn cũng không nói mà co chân chạy mất.
Chúc Hằng hoàn hồn lại, trơ mắt nhìn cô chạy bán sống bán chết. Rõ ràng không nói với nhau câu nào nhưng cậu có thể khẳng định chắc chắn Phùng Tinh Vãn cũng có ký ức Đại Ngụy. Nhìn bộ dáng chạy trốn của cô xem, thuần thục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-ngoan-mot-chut/1847700/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.