Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25
Chương sau
Claudia không bay lên được. Bởi vì một bàn tay mềm mại đã túm lấy chân nó. Claudia cúi đầu, nhìn thiếu nữ loài người trông càng mảnh mai, cả người đầy ngập vẻ yếu đuối, đáng thương, nó còn nghi hoặc một xíu. Thiếu nữ nhẹ giọng nói: “Khuya lắm rồi. Giờ này thì phần lớn con người đã nghỉ ngơi hết, cửa hàng bán mấy thứ đó cũng không còn mở cửa. Mai hẵng đi.” “Con người quá yếu ớt. Bọn họ thấy rồng tàn bạo hùng mạnh như Mập Mập sẽ sợ chết khiếp. Tôi ráng chịu một đêm vẫn được.” Nhưng mà trông nàng lảo đảo như sắp ngã đến nơi, Claudia rất lo sáng mai tỉnh lại, nó thò đầu ra ngoài chỉ thấy thi thể của thiếu nữ loài người nằm chèo queo trong góc hang động, đã cứng đờ. Vì thế, Claudia do dự một lúc, cuối cùng đưa ra quyết định: “Lại đây.” Nó vươn móng vuốt, khều thiếu nữ loài người. Công chúa nó bắt về này thật sự quá gầy, chỉ khảy nhẹ một cái mà thiếu nữ đã loạng choạng ngã về phía nó. Claudia dùng móng vuốt nhét thiếu nữ xuống bụng mình, rù rì nói: “Vậy là hết lạnh.” Cả người nó được bao phủ bởi lớp vảy, trên bụng đương nhiên cũng có. Nhưng khác với thứ vảy đen ở những chỗ khác trên người, vảy trên bụng Claudia có màu trắng, là loại vảy mịn tương đối mềm mại. Cũng như động vật không bao giờ để lộ bụng của mình trước người xa lạ, rồng cũng sẽ không để người mà chúng không tin tưởng chạm vào bụng. Bởi vì đối với một con rồng thì bụng là chỗ hết sức yếu ớt. Tương tự, trái ngược với lớp vảy lạnh băng trên người, cái bụng trắng của Claudia là ấm. Nó còn cố ý khống chế lực, miễn cho bất cẩn đè con người yếu ớt này bẹp dúm thành một đống thịt nát. Còn... khá kì quái. Mềm mại, ấm áp, non nớt, yếu đuối. Một cục bé xíu như vậy, dựa sát vào nó. Trái tim Claudia cũng mềm đi một chút. Nó đè thấp giọng, bắt chước giọng điệu dỗ dành rồng con của những con rồng lớn: “Từ từ còn nóng lên nữa. Đừng sợ. Sẽ rất thoải mái.” Công chúa:... Nhưng mà... hình như có chỗ nào đó không đúng. Cả đêm Claudia không ngủ. Nó rụt móng, hệt một con gà mái già ấp trứng... Không đúng, rõ ràng là Rồng tàn bạo canh chừng kho báu. Chắc là nó lo mình ngủ rồi sẽ không cẩn thận đè lên con người. Một buổi tối không ngủ thì rồng cũng sẽ không mệt mỏi. Nó dứt khoát rụt tay, ngẩn người đến hừng đông. Vì thế, trong suốt thời gian ấy, Claudia cảm nhận rõ rệt, dưới cái bụng nhỏ của nó, con người kia được nó ủ ấm lên từng chút một, sau thậm chí còn nóng hầm hập, truyền nhiệt ngược lại cho nó. Nói vậy chắc con người đã có được một đêm yên ổn, thoải mái, tuyệt vời. Claudia không nhịn được phải khen bản thân một câu. Nó đúng là một con rồng tàn bạo chững chạc mà hùng mạnh, cũng là một chủ nhân hết sức tuyệt vời. Những con rồng khác có săn sóc thú cưng của mình như thế không? Không có! Mặt trời dâng lên, Claudia vui tươi hớn hở lúc này mới nhích bụng, thả con người ra. Sau đó, nó phát hiện gương mặt của thiếu nữ ửng đỏ. Không phải đỏ ngượng ngùng mà là đỏ kiểu bất thường. Claudia sững sờ mất một lúc, lại cẩn thận sờ lên trán con người. Nóng hổi. Trong đầu nó chợt lóe lên, đột nhiên nhận ra điều gì đó. Nó chậm rãi nhìn xuống bên dưới thân thể thiếu nữ, chỗ đống đá quý kia. Ở trên là bụng rồng ấm áp, bên dưới là đá quý lạnh băng cấn cộm. Đây chính là “băng hỏa lưỡng trọng thiên” mà con người nói sao? Trong hoàn cảnh băng hỏa lưỡng trọng thiên, con người yếu ớt, đáng thương này đã thành công phát sốt. Không chỉ vậy, Claudia căng da đầu lật người thiếu nữ lại, rồi cẩn thận kéo vạt áo nàng lên... Quả nhiên. Bầm xanh cả rồi.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25
Chương sau