Chuyện phải gả cho Cảnh Hữu Lăng cũng không thay đổi được, nên Tạ Nguyên lười bận tâm đến. Phó Vân cùng Tạ Đông Lưu mỗi người có chính kiến riêng, họ là hai phu thê trẻ, Phó Vân tính tình mạnh mẽ, Tạ Đông Lưu thì dịu dàng, hai người từng ấy năm tới nay mâu thuẫn rất nhiều, thường xuyên cãi vã mà cũng không nói chuyện nhiều với nhau, thật hiếm khi thấy họ nhất trí như vậy.
Nàng chỉnh lại vạt của chiếc váy tím, câu được câu không mà nghe Tiễn Thúy ở bên tai nói sự tình ở thành Lũng Nghiệp. Nhưng Lũng Nghiệp lớn như vậy, nghe tới nghe lui cũng chỉ có vậy, thật sự là có chút nhàm chán.
"Lâm Hành Chu kia cũng thật là lợi hại, Yến tiểu hầu gia ném nam nhân kia tới trước cửa phủ đệ của hắn, hắn như vậy mà còn dùng vẻ mặt bình thường cùng chào hỏi với tiểu hầu gia, da mặt so với heo thật sự đúng là hơi dày hơn chút."
Tạ Nguyên hiếm khi nghe được tin thú vị, nheo mắt nhìn Tiễn Thúy, "Chuyện ở Bát Phương Khách, Yến Tuy đã điều tra xong?"
Tiễn Thúy liên tục gật đầu, "Người nọ tuy rằng hộ tịch không rõ, nhưng trên đời không có bức tường nào kín gió cả, chỉ cần muốn tra, thì có thể tra được điểm gì đó. Người nọ đến từ Viên Thành, đã từng nhiều lần xuất nhập Lâm phủ. Lâm Hành Chu kia là đệ nhất Trạng Nguyên, ngầm cư nhiên sử dụng thủ đoạn xấu xa ấy, thật đúng là không biết xấu hổ."
Lâm Hành Chu, người này xuất thân lại cậy tài khinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-moi-ngay-deu-suy-nghi-phai-hoa-ly/2888804/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.