Tạ Nguyên nhìn khối ngọc hòa điền nằm trong lòng bàn tay mình, liền nhặt sợi dây buộc trên đó lên.
Nàng đặt hai mặt của khối ngọc đến trước mặt Cảnh Hữu Lăng: "Ta đã từng nhìn thấy khối ngọc bội này của ngươi trước kia rồi đúng không?"
Ngọc hoà điền trong suốt như pha lê, ngay cả những dòng nước trên bờ thủy triều trên đó cũng có thể nhìn thấy rõ ràng, lúc này Tạ Nguyên mới nhận ra rằng đồng tử của Cảnh Hữu Lăng thực ra hơi giống viên ngọc hoà điền này, nhưng có thêm ít màu nâu.
Trong đầu nàng bỗng chốc xẹt qua mấy hình ảnh quá nhanh không thể thấy được, Tạ Nguyên nhìn vị tướng quân đứng bên cạnh, thấp giọng hỏi: "Hay là chúng ta đã gặp nhau ở nơi khác? Cảnh Hữu Lăng."
Khi Tạ Nguyên nói đến ba chữ cuối cùng, giọng điệu ở hơi nâng lên, giống như một chiếc lông vũ nhẹ nhàng lướt qua trái tim hắn, Cảnh Hữu Lăng sửng sốt một lúc mới nói: "Ý điện hạ nói nơi khác là chỉ những nơi nào?"
"Tỷ như..." Tạ Nguyên bước lại gần một bước, nàng đeo một chiếc vòng tay bạch ngọc trên xương cổ tay nhỏ nhắn, chiếc vòng tay lắc lư nhẹ hai lần, cặp ngọc bội vừa khít trên ngón tay nàng,tua rũ xuống phảng phất chạm vào làn da của nàng.
"Bất cứ nơi nào ngoại trừ Cung Khuê."
Hai người lúc này còn chưa tính là đứng gần nhau, Cảnh Hữu Lăng còn chưa kịp trả lời, Tạ Nguyên đã tiến lại gần thêm một bước, lấy ngón tay ra một khối ngọc bội, đeo vào tay Cảnh Hữu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-moi-ngay-deu-suy-nghi-phai-hoa-ly/2888764/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.