Tống Chu Thành và Lâm Tri Ngải từ núi Uy Phong quay trở về nhà thì trời cũng đã sáng, mặc dù mưa đã tạnh từ lâu nhưng trên người Lâm Tri Ngải vẫn còn ướt mem.
Tống Chu Thành chỉ đành bảo Tiểu Hoà tắm rửa cho Lâm Tri Ngải, còn anh thì đứng canh ở bên ngoài. Tầm nửa tiếng đồng hồ trôi qua, trong phòng đột nhiên vang lên tiếng kêu hoảng hốt của Tiểu Hoà.
Tống Chu Thành nhanh chóng đẩy cửa vào để xem xét tình hình, Lâm Tri Ngải đã mặc xong quần áo và nằm ở trên giường nhưng trán của cô lại toát mồ hôi lạnh, sắc mặt cũng trở nên nhợt nhạt, miệng thì không ngừng thì thào.
Tống Chu Thành tiến đến gần rồi lắng nghe thật kỹ mới biết Lâm Tri Ngải đang thì thào: "Đừng qua đây, đừng qua đây..."
Tống Chu Thành vô cùng đau lòng, anh giúp Lâm Tri Ngải lau đi mồ hôi trên trán, lay lay người cô và khẽ gọi: "Tri Ngải, tỉnh dậy đi, em đang nằm mơ thấy ác mộng thôi."
Tống Chu Thành lay người cô một lúc lâu, Lâm Tri Ngải mới mở mắt ra nhưng trong ánh mắt lại vô cùng mơ màng, còn mang theo chút lạ lẫm.
Tống Chu Thành chỉ có thể mở lời trước: "Tri Ngải, em tỉnh dậy là tốt rồi, anh bảo Tiểu Hòa chuẩn bị bữa sáng cho em. Lát nữa ăn sáng xong thì hẵng ngủ nữa nha!"
Lâm Tri Ngải nằm ở trên giường và chau mày, chầm chậm nói: "Tôi không phải Lâm Tri Ngải, tôi là cô ngốc!"
Tống Chu Thành trừng to đôi mắt, hớt hãi dùng tay sờ lên trán của Lâm Tri Ngải: "Em đâu có sốt đâu! Đang yên đang lành sao lại tự gọi mình là cô ngốc!"
Ánh mắt mà cô ngốc nhìn Tống Chu Thành, hệt như một đứa ngốc: "Cô ngốc không phải là tôi gọi đâu, là bọn họ gọi đó."
Khi cô ngốc ăn sáng, Tống Chu Thành ngồi ở bên cạnh, vẫn luôn quan sát cô ngốc.
Rõ ràng là cùng một gương mặt nhưng Lâm Tri Ngải của hiện tại mang cho anh một cảm giác rất bất thường. Anh cũng không nói ra được điểm nào bất thường nhưng cứ luôn cảm thấy là lạ.
Bình thường Lâm Tri Ngải rất ghét ăn hành, không ngờ vừa nãy cô ngốc lại cằm một chiếc bánh hành chiên lên và ăn một cách ngon lành.
Còn nữa, thường ngày Lâm Tri Ngải không ăn được nhiều như thế. Tướng ăn cũng không thô lỗ như vậy, miếng bánh rơi vào trong cổ áo, không ngờ cô ấy cũng nhặt lên và cho vào miệng.
Cô ngốc nhìn thấy Tống Chu Thành cứ chăm chăm nhìn mình, cô ấy cũng học theo Tống Chu Thành, chăm chăm nhìn anh: "Anh không ăn sáng hả?"
Tống Chu Thành lắc đầu: "Không ăn, anh vẫn chưa đói."
Nghe Tống Chu Thành nói như vậy, cô ngốc mới yên tâm tiếp tục ăn.
Cẳng chân ngồi trên ghế đung đưa, vô cùng vui vẻ.
Cũng nhờ phúc của Lâm Tri Ngải mà cô ấy cảm thấy bây giờ cô ấy cũng trở nên thông minh rồi.
Ăn xong bữa sáng chưa được bao lâu, thì Phúc Bá đi đến và ghé sát vào bên tai Tống Chu Thành nói: "Đại thiếu gia của nhà họ Ngụy đã đến rồi ạ."
Tống Chu Thành khẽ gật đầu, tiện tay đưa cho cô ngốc một quả táo, trầm giọng nói: "Anh còn có việc, em ăn táo trước đi!"
Tống Chu Thành biết Lâm Tri Ngải không thích Ngụy Ngạo Vũ, nói cách khác là có đôi chút sợ Nguỵ Ngạo Vũ, vậy nên khi anh gặp mặt Nguỵ Ngạo Vũ đều cố tình hẹn gặp ở phòng khách.
Ngụy Ngạo Vũ nhìn cả người Tống Chu Thành lem luốc có chút ngạc nhiên: "Cậu sao vậy? Vừa mới sáng sớm đã gọi tôi sang đây, có chuyện gì sao?"
Tống Chu Thành khẽ gật đầu với Ngụy Ngạo Vũ: "Là thế này, hình như Lâm Tri Ngải bệnh rồi, tôi định ở nhà với em ấy một khoảng thời gian. Đám lính kia của tôi có thể làm phiền anh trông giúp được không?"
Ngụy Ngạo Vũ chau mày, thế nhưng vẫn gật đầu với Tống Chu Thành: "Được, vậy khi nào cậu sẽ quay lại, cuộc thi một tháng sau cậu có tham gia không?"
Tống Chu Thành mỉm cười vỗ nhẹ vào vai của Ngụy Ngạo Vũ: "Cái này thì chắc chắn phải tham gia chứ!" Anh cố gắng lâu như vậy rồi, chỉ đợi cuộc thi đó để chứng minh thực lực của mình thôi.
Còn cô ngốc bên đây ăn xong quả táo rồi cũng chẳng thấy Tống Chu Thành đâu. Cô ngốc bèn phủi tay đứng lên từ chiếc ghế lật đật.
Vốn dĩ còn muốn đi dạo quanh một vòng nhà họ Tống nhưng không hay không biết đã bước vào hoa viên của nhà họ Tống, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ở trong phòng khách, đôi mắt cô ngốc bỗng sáng lên.
Cô ấy vẫy tay trước, sau đó thì nâng váy lên và chạy đến trước mặt Ngụy Ngạo Vũ, miệng còn hô to: "Chú Nguỵ, chú đến tìm tôi chơi sao?"
Ngụy Ngạo Vũ đang chuẩn bị tạm biệt Tống Chu Thành: "..."
Lại là xưng hô quen thuộc này! Đột nhiên khiến cho anh ta cảm thấy trong lòng lạnh buốt!
Rõ ràng anh ta chỉ mới hơn hai mươi tuổi, không ngờ lại bị một người chẳng nhỏ hơn bao nhiêu gọi bằng chú!
Cô ngốc nhìn thấy Ngụy Ngạo Vũ không trả lời, thì chăm chú nhìn vào mắt Ngụy Ngạo Vũ, nói thêm một lần nữa: "Chú Nguỵ, chú đến tìm tôi chơi đấy sao?"
Nguỵ Ngạo Vũ cười gượng, sau đó lắc đầu: "Không phải, anh đến tìm Tống Chu Thành có chút chuyện. Nghe cậu ấy nói em bệnh rồi, vậy em cứ an tâm ở nhà dưỡng bệnh đi nhé!"
Nhìn thấy bóng của Ngụy Ngạo Vũ rời đi, cô ngốc bĩu môi, bộ dạng khó chịu không được vui. Nếu không phải Tống Chu Thành còn ở đây thì cô ấy thật sự muốn đi cùng với Ngụy Ngạo Vũ.
Còn Tống Chu Thành đưa mắt nhìn bộ dạng luyến tiếc của "Lâm Tri Ngải", đột nhiên cảm thấy nhói trong lòng, bèn cau mày: "Cô không phải là Lâm Tri Ngải thật sao?"
Cô ngốc quay đầu nhìn Tống Chu Thành, sau đó thì gật đầu, khó chịu nói: "Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, rốt cuộc là tôi ngốc hay anh ngốc đây hả!"
Trong đôi mắt của Tống Chu Thành hiện lên sự hoang mang, anh đành giữ lấy cánh tay của cô ngốc, nghiêm túc nói: "Vậy Lâm Tri Ngải đâu? Em ấy đã đi đâu?"
Cô ngốc bị Tống Chu Thành siết chặt nên rất đau, phải phí rất nhiều sức mới có thể hất bàn tay đang nắm lấy mình của Tống Chu Thành ra: "Cô ấy ngủ rồi, tôi gọi nhưng cô ấy không tỉnh dậy, nên tôi tỉnh dậy thôi."
Nhìn thấy cô ngốc vẫn luôn xoa lấy cánh tay của mình, Tống Chu Thành cúi đầu suy nghĩ một lúc lâu: "Cô thích ăn gì? Tôi mời cô ăn! Nhưng cô phải kể lại toàn bộ tình hình của Lâm Tri Ngải cho tôi nghe!"
Thế là, Tống Chu Thành dùng hai xiên kẹo hồ lô để đổi lại tất cả thông tin của Lâm Tri Ngải. Khi anh biết được Lâm Tri Ngải không phải là người của thế giới này thì ngẩn người tại chỗ.
Cô ngốc ăn hết một xiên kẹo hồ lô rồi mới lay người của Tống Chu Thành và chau mày hỏi: "Anh không sao chứ!"
Tống Chu Thành lắc đầu rồi ngồi xuống bên cạnh cô ngốc, gương mặt vô cùng nghiêm túc nhìn cô ngốc: "Tôi và cô làm một cuộc giao dịch!"
Trong tay cô ngốc vẫn còn sót lại một xiên kẹo hồ lô, cô ấy đang do dự rằng khi nào thì bắt đầu ăn nó, nên ăn từ phía trên hay phía dưới.
Nghe Tống Chu Thành nhắc đến giao dịch, cô ngốc cau chặt mày nhưng vẫn gật đầu với Tống Chu Thành: "Anh nói là giao dịch gì trước đã!"
Trong mắt Tống Chu Thành hiện lên chút hi vọng, vội nói: "Chẳng phải cô vẫn luôn muốn biết được chân tướng lúc ban đầu thế nào sao? Tôi điều tra chân tướng sự thật giúp cô, cô nhường cơ thể này lại cho Huệ An, có được không?"
Từ sau khi anh biết Lâm Tri Ngải không phải là Lâm Tri Ngải, Tống Chu Thành bèn muốn gọi Lâm Tri Ngải là Huệ An. Đây mới là tên thật của cô.
Cô ngốc cúi đầu, rưng rưng nước mắt.
Đầu óc của cô ấy rất đơn giản, chỉ là ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn.
Giao dịch này của Tống Chu Thành thẳng thừng mang sự thật tàn khốc đó bày ra trước mặt cô ấy.
Tống Chu Thành chỉ đành nói thêm: "Tôi biết thỉnh cầu này của mình là vô cùng quá đáng, thế nhưng chỉ cần nhà họ Lâm đã làm chuyện gì có lỗi với cô, tôi sẽ giúp cô trả thù. Cô còn có bất cứ tâm nguyện nào cứ nói với tôi, tôi đều có thể hoàn thành giúp cô."
Cô ngốc cúi đầu suy nghĩ một lúc lâu: "Tôi phải cân nhắc một lúc đã!"
Thật ra trải qua quãng thời gian mấy hôm nay của Lâm Tri Ngải và nhà họ Lâm, dù là cô ấy hay là Lâm Tri Ngải, trong lòng gần như đều đã có cho mình một đáp án.
Vốn dĩ cô ấy phải được sống một cuộc sống tỏa sáng rực rỡ, là do nhà họ Lâm vì của hồi môn vô giá kia mà cố ý biến cô ấy thành một kẻ ngốc nghếch.
Tống Chu Thành gật đầu với cô ngốc: "Vậy em cứ tiếp tục suy nghĩ đi, tôi đi tìm Phúc Bá hỏi thăm tình hình đã."
Cũng không trách được Tống Chu Thành gấp gáp như vậy, vì anh luôn có một dự cảm rằng nếu như bây giờ anh không nhanh hơn một chút nữa thì Huệ An có thể biến mất bất cứ lúc nào.
Bên phía Lâm lão thái thái và Lâm Gia Lượng đã về đến nhà họ Lâm, nhớ lại ánh mắt của Tống Chu Thành trước khi rời đi nhìn mình, Lâm lão thái thái chợt cảm thấy hoảng sợ vô cùng.
Đợi đến khi Lâm Chính Hồng quay về, Lâm lão thái thái vội căn dặn Lâm Chính Hồng: "Bây giờ con nhanh chóng liên lạc với nhà họ Nguỵ. Cho thêm một ít tiền cũng không sao, xem xem bọn họ có đồng ý bảo vệ chúng ta không."
Nhà họ Triệu đã kết thân với nhà họ Vương, bọn họ không giậu đổ bìm leo đã là may mắn lắm rồi. Niềm hy vọng duy nhất bây giờ đó chính là nhà họ Nguỵ, xem có thể bỏ ra ít tiền để cho nhà họ Nguỵ làm tấm lá chắn bảo vệ mình hay không.
Lâm Chính Hồng khó hiểu nhìn Lâm lão thái thái, ngờ vực hỏi: "Xảy ra chuyện gì hả mẹ?"
Lâm lão thái thái chỉ đành kể ra chuyện đã xảy ra ở trên chùa: "Bọn mẹ gặp thổ phỉ ở trên chùa, Tri Ngải vì bảo vệ bọn mẹ mà giết hết đám thổ phỉ đó, sau đó thì ngất đi."
Lâm Chính Hồng thở dài với Lâm lão thái thái: "Đám thổ phỉ đó cũng đâu phải chúng ta gọi đến, nhà họ Tống muốn truy cứu trách nhiệm cũng không làm gì được chúng ta!"
Lâm lão thái thái lắc đầu, biểu cảm vô cùng nghiêm túc: "Nhưng Lâm Tri Ngải lên núi cùng với mẹ! Khi Tống Chu Thành bỏ đi còn cố ý liếc nhìn mẹ, nói cái gì mà nếu như Tri Ngải có chuyện thì sẽ để chúng ta chôn cùng!"
Lâm Chính Hồng cười nhạt: "Đám thổ phỉ đó chẳng phải bị Tri Ngải giết hết rồi sao, người chết là thổ phỉ chứ đâu phải Tri Ngải. Tri Ngải không sao, nhà họ Tống tức giận vì cái gì chứ!"
Lâm lão thái thái thấy Lâm Chính Hồng vẫn không để tâm bèn đứng lên và đập tay xuống bàn: "Trong lòng tôi cứ cảm thấy nơm nớp lo sợ, cậu cứ xem như là để cho tôi yên tâm đi, bây giờ lập tức liên lạc với nhà họ Nguỵ ngay!"
Còn Lâm Gia Lượng cứ thế ngồi trên ghế nhìn Lâm Chính Hồng rời đi. Chuyện xảy ra hai hôm nay đã phá vỡ hết tất cả sự hiểu biết của cậu, cậu chưa bao giờ nghĩ rằng bà nội của mình lại có thể nhẫn tâm như vậy.
Thế nhưng, Lâm Chính Hồng vừa bước đến cổng nhà họ Lâm đã nhìn thấy Tống Chu Thành đi đến.
Lúc ông ta trông thấy tốp binh lính sau lưng của Tống Chu Thành, mới cảm nhận được sự bất thường.
Ông ta vội gượng cười nói với Tống Chu Thành: "Con rể đến giờ này là có chuyện gì sao?"
Tống Chu Thành không hề trả lời, chỉ quăng ra một ánh mắt sai người lôi ra một lão ma ma: "Nói lại hết những lời lúc nãy bà nói một lần nữa đi."
Lâm Chính Hồng vừa nhìn đã nhận ra được người này là người của nhà họ Lâm, Biểu cảm của Lâm Chính Hồng càng lúc càng đơ cứng, hơi thở cũng trở nên chậm rãi.
Lão ma ma bị người khác đẩy ngã xuống đất, đầu tóc rối bời, trên người còn có vết thương chằng chịt do chiếc roi quất mà ra, khi nói chuyện giọng nói vẫn còn đang run rẩy.
"Lão gia sai người tắm nước lạnh cho đại tiểu thư, tắm xong còn không cho phép đại tiểu thư mời đại phu, đại tiểu thư sốt cao hôn mê, là do lão phu nhân không nhịn được nữa nên tìm một tên đại phu chữa trị cho đại tiểu thư hết bệnh, thế nhưng đại tiểu thư đã sốt đến mức đầu óc không bình thường nữa rồi."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]