Chương trước
Chương sau
Nói là phòng thay quần áo nhưng thật ra lại là một gian phòng khá to. Sau khi Lâm Tri Ngải bước vào trong phòng thì cô bé nha hoàn kia bèn lui ra ngoài góc, dường như đang trông chừng.

Chẳng mấy chốc, Vương Cảnh Văn đã bước ra từ phía sau tấm bình phong: "Tôi biết cô không ngốc nhưng cô bị nhà họ Lâm nhục mạ ức hiếp nhiều năm như vậy, cô cam tâm sao?"

Ánh mắt Lâm Tri Ngải nhìn Vương Cảnh Văn mang theo đôi phần nghi hoặc: "Ý anh là sao?"

Vương Cảnh Văn đi đến trước mặt của Lâm Tri Ngải, chăm chăm nhìn vào mắt của Lâm Tri Ngải: "Chúng ta giống nhau, tôi ghét cay ghét đắng nhà họ Vương, cô cũng không ưa gì nhà họ Lâm, chúng ta hoàn toàn có thể hợp tác."

Lâm Tri Ngải đăm chiêu suy nghĩ rồi gật đầu: "Anh muốn hợp tác thế nào?"

Vương Cảnh Văn đưa mắt liếc nhìn Tống Chu Thành ở ngoài cửa sổ, cậu ta nở một nụ cười: "Cô chỉ cần đăng báo nói rằng bản thân không còn dính dáng gì với nhà họ Lâm nữa, tôi sẽ nhận cô làm em nuôi, đợi sau khi tôi tiếp quản nhà họ Vương sẽ giúp cô báo thù nhà họ Lâm."

Nghe thấy Vương Cảnh Văn nói như vậy, Lâm Tri Ngải đột nhiên hiểu ra, cô tấm tắc gật đầu: "Ồ, thì ra anh muốn làm ngư ông đắc lợi, muốn lợi dụng tôi để thiết lập mối quan hệ với nhà họ Tống, đợi sau khi anh tiếp quản nhà họ Vương thì lại lợi dụng tôi thôn tính luôn nhà họ Lâm."

Thấy cách nghĩ của mình bị Lâm Tri Ngải nói ra một cách dễ dàng như vậy, nét mặt Vương Cảnh Văn lộ sự bối rối. Chỉ đành tung ra đòn chí mạnh cuối cùng của mình: "Vậy cô có biết mẹ của mình tại sao lại mất không?"

Lần này Lâm Tri Ngải thật sự khó hiểu: "Anh nói như vậy là ý gì?"

Đầu tiên, Vương Cảnh Văn sẽ âm thầm quan sát Lâm Tri Ngải một lúc, sau đó mới chầm chậm mỉm cười và nói: "Trong lúc sinh cô bị khó sinh mà mất đấy, thế nhưng mẹ cô vừa mới mất chưa đến ba tháng thì ba của cô đã lấy Hạ Linh. Sau bảy tháng Hạ Linh được gả vào nhà họ Lâm thì sinh ra em gái Lâm Diệc Vân của cô."

Lâm Tri Ngải khẽ gật đầu: "Thế này thì có thể nói lên được điều gì!"

Chẳng qua là đàn ông bạc tình bạc nghĩa nhưng cũng không thể chứng minh được mẹ của cô ngốc là bị nhà họ Lâm hại chết.

Vương Cảnh Văn bực mình khi nói mãi mà Lâm Tri Ngải không chịu hiểu: "Cô vẫn chưa biết nhỉ, nhà mẹ của cô là một đại gia tộc ở Thượng Hải, lúc gả cho ba của cô phải gọi là thập lý hồng trang*. Còn ba của cô lúc mới đầu chỉ là một kẻ buôn bán lương thực và dầu, sau khi cưới được mẹ của cô thì nhà họ Lâm mới dần dần phất lên."

Nói đến đây, Vương Cảnh Văn còn cố tình dừng lại một lúc, kímch thích sự tò mò của Lâm Tri Ngải: "Người ta đồn với nhau rằng ba cô và Hạ Linh hợp lại với nhau để hại chết mẹ cô đấy. Cũng chỉ vì chỗ của hồi môn quý giá của mẹ cô thôi."

Nói xong, Vương Cảnh Văn vẫn cứ chăm chú nhìn Lâm Tri Ngải, khi nhìn thấy Lâm Tri Ngải chau mày cùng với đôi môi mím chặt, cậu ta chợt bật cười.

"Ba của cô bức chết mẹ cô, lấy tiền của mẹ cô còn đối xử tệ bạc với cô, khiến cho con gái không còn mẹ phát sốt đến mức ngờ nghệch, cô thật sự cam tâm sao?"

Lâm Tri Ngải chỉ cảm thấy đau xót, một giọt nước mắt bỗng rơi xuống. Lâm Tri Ngải nghĩ đây có thể là cảm xúc mà cô ngốc giữ lại ở bên trong cơ thể này.

Lâm Tri Ngải đành cố sức nhéo lấy đùi của mình, cố ép bản thân phải giữ bình tĩnh.

Chưa vội bàn đến việc Vương Cảnh Văn có nói thật hay không, cứ cho là thật thì bản thân cô cũng có thể tự trả thù cho cô ngốc và mẹ của cô ấy, tại sao cô lại phải dữ hổ mưu bì*.

Lâm Tri Ngải nghĩ thông suốt thì quay người bỏ đi, chẳng chút do dự: "Thù của tôi tự tôi sẽ trả, không cần anh phải giúp."

Điều mà Lâm Tri Ngải không biết đó là khi Vương Cảnh Văn nhìn bóng cô rời đi, trong đôi mắt vụt qua một chút kích động.

Bởi vì đây là cách thứ ba mà Vương Cảnh Văn nghĩ ra, chỉ cần Lâm Tri Ngải quay ngược lại báo thù nhà họ Lâm vậy thì nhà họ Lâm tất nhiên sẽ không được hưởng bất cứ lợi lộc gì từ nhà họ Tống nữa.

Trái lại nhà họ Vương của cậu ta, đã có nhà họ Triệu giúp đỡ chống lưng cho bọn họ. Thôn tính nhà họ Lâm chỉ là vấn đề thời gian.

Tống Chu Thành nhìn thấy bộ dạng hậm hực tức tối của Lâm Tri Ngải từ trong bước ra bèn nhanh chóng chạy lên nắm tay của Lâm Tri Ngải, nhẹ nhàng hỏi: "Em không sao đó chứ!"

Vừa nãy Vương Cảnh Văn và Lâm Tri Ngải nói chuyện, mặc dù anh không nghe rõ được nhưng cũng nghe được kha khá.

Nếu như nhà họ Lâm thật sự hại chết mẹ của Lâm Tri Ngải, còn cố ý biến Lâm Tri Ngải trở thành kẻ ngốc vậy thì mối thù này sẽ rất lớn.

Lâm Tri Ngải khẽ lắc đầu với Tống Chu Thành: "Không cần lo, tôi không sao."

Lúc nãy cô chỉ đơn thuần bị cảm xúc của cô ngốc ảnh hưởng thôi, điều này cũng khiến cô phát hiện rằng thì ra cô ngốc thì ra vẫn đang ở trong cơ thể này, chưa từng rời đi.

Tống Chu Thành và Lâm Tri Ngải vẫn chưa đi thì Vương Cảnh Văn đã đẩy cửa bước ra, cậu ta còn mỉm cười gật đầu với Tống Chu Thành nữa.

Đã đến bước này rồi, mọi người ai cũng tự nhìn thấu chẳng qua không nói ra mà thôi. Và tất nhiên cậu ta cũng chẳng cần phải che giấu gì ở trước mặt Tống Chu Thành nữa.

Đã ba ngày kể từ hôm kết thúc buổi hôn lễ của Triệu Dực Thạch, Lâm Tri Ngải vẫn đang nghĩ chuyện của cô ngốc.

Nhưng cảm xúc của cô ngốc kể từ đêm hôm đó đến nay cũng chưa từng xuất hiện lại, dường như tất cả đều là ảo giác của Lâm Tri Ngải vậy.

Lâm Tri Ngải mới hiểu ra, chỉ cần gặp phải việc gì đó rất quan trọng với cô ngốc thì cảm xúc của cô ngốc mới trào dâng mạnh mẽ.

Mặt trời vừa mới mọc lên, một con ngựa màu đỏ điên cuồng phi trên đường, trên lưng nó là một người thanh niên mặc bộ quân phục màu xanh. Dân chúng Thành Đô lần lượt nhường đường cho anh ta.

Làn da của người con trai đó là màu lúa mạch nhàn nhạt, bên dưới đôi mày đậm là một cặp mắt sắc bén, nhìn kĩ sẽ thấy trên khuôn mặt của anh ta còn có chi chít những vết thương.

Trong đó có một vết thương lớn, từ trên trán dài xuống chân mày, xém chút nghĩa thì bị thương đến mắt. Thế nhưng người con trai đó không hề để tâm, từ đầu đến cuối vẫn giữ biểu cảm vô cùng nghiêm túc.

Sau đó ngựa của người con trai đó dừng ở trước cổng nhà họ Ngụy, cổng lớn của nhà họ Ngụy từ từ mở ra. Người gác cửa chủ động dắt lấy ngựa trong tay của anh ta và cúi người, cung kính nói: "Lão gia đã đến quân doanh rồi ạ, trong nhà chỉ còn tiểu thiếu gia thôi."

Người con trai đó gật đầu xong thì nhảy xuống từ trên lưng ngựa, sải bước đi vào trong nhà họ Ngụy, giọng nói quen thuộc và cảnh vật quen thuộc khiến cho anh ta có cảm giác như mình đang nằm mơ.

Từ sau khi Nguỵ Quân Vũ bị Tống Chu Thành đánh thì vẫn luôn nằm ở trên giường, mỗi ngày đều nghĩ đến việc sẽ trả thù.

Căn phòng đột nhiên được mở toang, Nguỵ Quân Vũ đang định tức giận muốn chất vấn xem là tên đầy tớ nào mà vô lễ thế, không gõ cửa mà xông vào thế à.

Ngẩng đầu lên mới phát hiện không ngờ người mở cửa lại là người anh trai mà cậu ta hằng mong mỏi, Nguỵ Quân Vũ lập tức nước mắt lưng tròng gào lên với Nguỵ Ngạo Vũ: "Anh ơi, cuối cùng anh cũng về!"

Nhìn thấy Nguỵ Quân Vũ nằm ở trên giường, mặt mày bầm tím. Ngụy Ngạo Vũ cau chặt mày: "Em bị gì cái gì vậy?"

Nguỵ Quân Vũ đăm chiêu nhìn về phía xa xăm, nắm tay siết chặt rồi đấm mạnh xuống giường, nghiến răng nói: "Bị cái tên Tống Chu Thành đánh chứ còn ai vào đây, từ sau khi Tống Chu Thành kết hôn với cô ngốc nhà họ Lâm kia, bọn họ thay phiên nhau ức hiếp em."

"Cô ngốc của nhà họ Lâm?"

Nghe thấy câu hỏi của Ngụy Ngạo Vũ, Nguỵ Quân Vũ lập tức giải thích: "Anh đi đánh trận có thể không biết, người đính hôn với Tống Chu Thành không phải là nhị tiểu thư nhà họ Lâm mà là đại tiểu thư nhà họ Lâm, người kết hôn với anh ta của là đại tiểu thư nhà họ Lâm luôn."

Đôi mắt Nguỵ Ngạo Vũ bỗng nhiên thoáng suy nghĩ sâu xa, lông mày vừa đen vừa đậm nhíu chặt với nhau.

Nguỵ Quân Vũ nhìn thấy anh mình mãi không nói gì, mới đưa mắt nhìn xuống tay của Ngụy Ngạo Vũ, hỏi anh về chiếc hộp anh đang cầm: "Tay anh cầm cái gì đó?"

Nguỵ Ngạo Vũ cười nhạt: "Quà anh mua cho một cô nhóc nhưng chắc bây giờ không cần thiết nữa rồi."

Nguỵ Quân Vũ bất mãn bĩu môi, lại là cái cô nhóc này, từ lúc anh trai cậu mười tuổi thì mỗi lần đi xa nhà về đều sẽ mang một món quà cho cô nhóc đó.

"Em không quan tâm, anh nhất định phải giúp em trả thù!" Nguỵ Quân Vũ giọng nói giòn giã, còn mang theo chút đe doạ.

Nếu như anh trai của cậu ta không giúp, vậy thì cậu ta sẽ đến mách với ba cậu rằng anh mình đang nuôi một người tình. Bằng chứng tốt nhất chính là món đồ trong tay của anh cậu.

Lâm Tri Ngải ăn trưa xong thì đi ngủ trưa, trở người một cái đột nhiên cảm thấy tay mình lúc buông xuống trống trải vô cùng. Mở mắt ra mới phát hiện Tống Chu Thành vốn dĩ nằm ngủ cùng với cô đã biến mất từ lúc nào rồi.

Vừa hay Lâm Tri Ngải cũng hơi khát nên muốn uống chút nước, Lâm Tri Ngải mang giày vào xong thì bước xuống giường. Ngó ra bên ngoài cửa sổ mới thấy Tống Chu Thành đang co người trên cái ghế lật đật đọc truyện.

Lâm Tri Ngải nhướng mày, buổi trưa thế này mà đọc truyện không phải là một thói quen tốt. Cô muốn lập tức đi bắt quả tang Tống Chu Thành, xem Tống Chu Thành sau này còn dám nói gì cô nữa không.

Lâm Tri Ngải nhón gót, nhẹ nhàng đi ra sau lưng của Tống Chu Thành và vỗ một cái thật mạnh vào lưng của anh: "Hahaha, bị tôi bắt được rồi chứ gì!"

Tống Chu Thành bị Lâm Tri Ngải dọa cho giật bắn mình, quyển truyện trên tay cũng rơi luôn xuống đất, Tống Chu Thành thở gấp rồi cúi người nhặt quyển truyện lên.

Nhưng Lâm Tri Ngải đã xem được nội dung của quyển truyện đó nên vội lùi bước về sau, biểu cảm ghét bỏ vô cùng: "Không ngờ giữa trưa nắng mà anh lại xem..." hoàng thư* à!

Lâm Tri Ngải vẫn còn chưa nói xong đã bị Tống Chu Thành bịt miệng lại, kéo vào trong phòng: "Tiểu tổ tông, anh xin em đấy đừng có nói nữa mà!"

Nếu không phải anh phản ứng nhanh thì đã bị nha hoàn bà mụ quét dọn ở ngoài cửa nghe thấy rồi, vậy thì sau này anh làm gì còn mặt mũi xuất hiện trước mặt bọn họ nữa.

Chưa đến một ngày trời thì người dân cả Thành Đô đều biết Tống Chu Thành anh ban ngày hoang d âm, giữa trưa xem hoàng thư.

Lâm Tri Ngải chớp chớp mắt rồi gật đầu với Tống Chu Thành, tỏ ý rằng anh có thể bỏ tay ra khỏi miệng của mình.

Nhưng đợi Tống Chu Thành vừa buông xuống, Lâm Tri Ngải đã bật cười khoái chí và hét lớn giữa không trung: "Tống Chu Thành..."

Nhưng phản ứng của Tống Chu Thành vẫn nhanh hơn, ngay lúc Lâm Tri Ngải nói ra tên của anh thì lại bịt miệng của cô lại.

Hạ giọng khẽ tiếng nói: "Bà cô à, anh xin em đấy, em đừng có gào lên nữa!"

Lâm Tri Ngải đảo mắt, cô vẫn gật đầu, đợi Tống Chu Thành buông tay xuống thì lại chống hai tay lên hông, bộ dạng như một phán quan: "Thành thật khai báo đi, tại sao giữa trưa mà đi xem hoàng thư!"

Ma ma nói rồi, đàn ông xem những thứ này nhiều không tốt, sẽ tổn hại sức khoẻ.

Nghe Lâm Tri Ngải thốt lên câu hỏi một cách đơn giản như vậy, Tống Chu Thành bỗng đỏ bừng mặt, nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp: "Tháng... Tháng sau em mười tám rồi, anh cũng... cũng phải học chút gì đó chứ!"

Biểu cảm Lâm Tri Ngải vô cùng chê bai: "Chậc, muốn tôi không nói ra thì cũng không phải là không có cách!"

Nhìn thấy đôi mắt láu cá của Lâm Tri Ngải, Tống Chu Thành cũng hiểu được ý của Lâm Tri Ngải, anh thở dài: "Nói đi, em muốn cái gì!"

Lâm Tri Ngải nhanh chóng kéo Tống Chu Thành đến trước bàn rồi ngồi xuống, hí hửng cười: "Tôi muốn đến phòng khiêu vũ Anh Đào chơi!"

Phòng khiêu vũ Anh Đào chỉ có hội viên mới có thể vào được, cũng chỉ có Tống Chu Thành có thể dẫn cô đi.

Tống Chu Thành bất giác lắc đầu: "Một cô gái như em, đến phòng khiêu vũ làm gì!"

Lâm Tri Ngải ngồi thẳng người, chống hai tay lên đầu gối, lắm lúc còn gõ gõ một cái, biểu cảm bình thản: "Không đi thì không đi thôi, cùng lắm tôi đi nói chuyện với ba, mà nói gì đây nhỉ? Anh cảm thấy nói chuyện con trai của ông ấy giữa trưa xem hoàng thư thì thế nào ha?"

Nhìn thấy bộ dạng ung dung thờ ơ của Lâm Tri Ngải, Tống Chu Thành cảm thấy như thể có một cục máu đông nghẹn lại ở lồng ngực, anh chỉ đành cắn răng nói: "Em có còn là con gái không hả! Mấy chuyện như vậy mà cũng lấy ra nói cho được!"

Lâm Tri Ngải chầm chậm cong khoé môi, nhếch miệng cười, nụ cười càng lúc càng hả hê: "Anh có phải con trai không hả, mấy chuyện này mà cũng phải học?"

"Em... không phải, em... anh không có..." Gương mặt Tống Chu Thành bỗng chốc đỏ bừng như gan lợn, nói chuyện cũng đứt đoạn không rõ ràng. Nhưng nhìn thấy biểu cảm chế giễu của Lâm Tri Ngải, ngàn lời muốn nói chỉ đổi lại thành một câu: "Em muốn đi thì đi đi, tối nay mình đi luôn nè!"

—----

[Chú thích]

*Thập lý hồng trang - 十里红妆: Thập lý hồng trang là một loại hôn tục diễn ra khi gả con gái về nhà chồng, đồ cưới gồm đầy đủ mọi thứ, từ giường chiếu gia cụ đến kim chỉ, do đó đội ngũ đồ cưới kéo dài mười dặm. Thập lý hồng trang chủ yếu gồm dụng cụ trong nhà, cùng các vật dụng dành cho nữ giới, chủ yếu là giường khi kết hôn, rương, tráp, bồn rửa chân, kim chỉ và dụng cụ sinh hoạt hàng ngày, quần áo và trang sức dành cho cô dâu trong cả đời, còn có các vật trang trí trong phòng. Đồ cưới của gia đình bình thường thường có khoảng trăm món, mà gia đình giàu có hoặc thế gia vọng tộc có thể có hơn nghìn món không lặp lại. Thời gian chuẩn bị những vật phẩm này thông thường dài đến mấy năm.

*Dữ hổ mưu bì - 与虎谋皮: có nghĩa là bảo hổ lột da, nay thường dùng để ví về những việc thương lượng với kẻ xấu phải hy sinh lợi ích của bản thân thì nhất định không thành công.

*Hoàng thư - 小黄书: Sách cấm, sách 18+
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.