Bảy giờ tối, Vương Cảnh Văn mới trở về nhà, sắc trời cũng dần tối sầm đi, tòa lầu màu trắng toả ra thứ ánh sáng rực rỡ, nó trở thành thứ rực rỡ nhất giữa bầu trời xám xịt. 
Vừa bước vào tòa nhà đó, quản gia đã cúi người nói với cậu: "Lão gia đang ở thư phòng đợi cậu, bảo cậu trở về thì nhanh chóng đến thư phòng tìm người." 
Sắc mặt của Vương Cảnh Văn chợt thay đổi, đôi mắt đen láy lộ ra đôi phần hoảng hốt. Nhưng cậu vẫn khẽ gật đầu với người quản gia: "Được, tôi sẽ đến đó ngay." 
Vương Cảnh Văn bước đến thư phòng, cậu gõ cửa trước, ngay lúc cậu đẩy cửa vào thì một tách trà vút bay đến trước mặt cậu, còn có cả tiếng quát mắng: "Chuyện tao bảo mày làm sao còn chưa làm xong hả!" 
Vương Cảnh Văn cũng không dám tránh ra, tách trà đó vừa hay đập trúng lên trán của Vương Cảnh Văn, một giọt máu tươi hòa cùng với nước trà, từ từ chảy xuống gò má cậu. 
Vương Cảnh Văn đóng cánh cửa thư phòng lại và đi đến trước mặt ba Vương, nở nụ cười đơ cứng: "Mấy hôm nay Tống Chu Thành không mấy khi ra ngoài, hôm nay con mới được nhắc chuyện đó trước mặt cậu ta, cậu ta đã bắt đầu nghi ngờ rồi." 
Đôi mắt ba Vương chăm chăm nhìn vào Vương Cảnh Văn, ánh mắt sắc nhọn còn mang theo đôi phần trách cứ: "Cuối năm nay Thương hội sẽ tổ chức tuyển cử chủ tịch năm năm diễn ra một lần, tao không cần biết mày dùng cách gì, nhất định phải làm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-manh-me-o-dan-quoc/3387902/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.