Tống Chu Thành và Lâm Tri Ngải bước lên đài luyện võ, Tống Chu Thành bắt đầu đi vòng quanh đài luyện võ, Lâm Tri Ngải mệt đến nỗi toát hết cả mồ hôi cũng chẳng thể nào đuổi kịp Tống Chu Thành.
Lâm Tri Ngải tức tối thở hồng hộc rồi hét lên với Tống Chu Thành: "Tôi mệt rồi, anh đi qua đây cho tôi đánh một cái nhanh nào!"
Tống Chu Thành trợn trắng mắt: "Qua đó cho em đánh tôi à, xem tôi ngốc hả!"
Tống Chu Thành còn chưa dứt lời, Lâm Tri Ngải đã nhướng mày, dường như sức lực của cô không thể chống đỡ nỗi bèn ngã xuống một bên. Doạ cho Tống Chu Thành nhanh chóng chạy lên trước, đỡ lấy eo của Lâm Tri Ngải.
"Em không sao chứ!"
Nhưng chỉ thấy Lâm Tri Ngải mở trừng mắt ra, nhân lúc Tống Chu Thành vẫn chưa kịp phản ứng bèn đấm vào ngực của Tống Chu Thành một cái, làm cho anh bay ra xa tận mấy mét.
Tống Chu Thành cũng ngớ người và hành động tiếp theo của Lâm Tri Ngải càng làm cho anh đau lòng.
Lâm Tri Ngải quay người mà đưa một ngón tay về phía Phúc Bá: "Phúc Bá, một đồng bạc, nhớ ghi lại giúp tôi!"
"Ba mươi sáu kế": Khổ nhục kế
Người ta sẽ không cố tình làm hại chính bản thân mình, nhưng việc bị tổn thương thì chắc chắn phải là thật. Thật giả lẫn lộn để có thể khiến cho kẻ địch tin tưởng, khi đó kế ly gián mới có thể thực hiện được. Muốn có được sự tin tưởng của kẻ địch thì phải diễn cho thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-manh-me-o-dan-quoc/3387900/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.