Giống như Tống Chu Thành, Trương Mậu cũng đang ngủ trưa ở nhà. Bên ngoài đột ngột vang lên tiếng gõ cửa dồn dập, Trương Mậu lay nhẹ Lâm Diệc Vân đang nằm ở bên cạnh, chau mày nói: "Giữa trưa nắng nóng ồn chết đi được, mở cửa mau lên."
Dứt lời, Trương Mậu tiếp tục nằm xuống ngủ. Lâm Diệc Vân chỉ đành bò dậy, mặc quần áo và mang dép vào, đi ra mở cửa.
Đầu tóc rối tung, cô cũng chẳng có tâm trạng quan tâm, dù sao thì chải chuốt cũng chẳng có ai nhìn. Làm sao còn có thể nhìn ra được hình bóng một nhị tiểu thư nhà họ Lâm trắng trẻo xinh đẹp nữa chứ.
Đứng bên ngoài cửa là một người đàn ông trung niên đeo kính, mặc một chiếc áo ngắn tay màu xám. Người đàn ông đó cầm trong tay phong bì, khi ông ta nhìn thấy người mở cửa là Lâm Diệc Vân có chút ngạc nhiên, bàn tay gõ cửa cũng dừng lại giữa chừng.
"Xin chào, đây là nhà của Trương Mậu phải không? Tôi tìm cậu ta có việc."
Lâm Diệc Vân gương mặt không chút biểu cảm khẽ gật đầu, quay người ra và hét lớn với Trương Mậu: "Đến tìm thầy này!"
Trương Mậu thì đã nghe ra được giọng nói của người đàn ông này từ nãy, chốc lát chẳng còn buồn ngủ nữa, vội vã bật ngồi dậy và nhanh chóng chạy ra cửa rồi nịnh hót mỉm cười nói với người đàn ông đó: "Anh Hoa, hôm nay không biết ngọn gió này đưa anh đến đây thế ạ."
Trương Mậu nói xong thì huơ tay với Lâm Diệc Vân vẫn còn đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-manh-me-o-dan-quoc/3387892/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.