Cũng đã đến giờ trưa, Tống Chu Thành đưa mắt nhìn Lâm Tri Ngải: "Buổi trưa chúng ta đến quán rượu Gia Hoà ăn cơm đi!"
Lâm Tri Ngải khẽ gật đầu: "Được đó."
Nhưng khi Lâm Tri Ngải đến quán rượu Gia Hoà, Tống Chu Thành vội kéo tay của Lâm Tri Ngải lại, ngồi ở đại sảnh bên dưới lầu.
Lâm Tri Ngải nhìn Tống Chu Thành, cô mím chặt môi khó hiểu hỏi anh: "Tại sao chúng ta không bao phòng ở trên lầu vậy, bên dưới người qua kẻ lại, ồn ào quá!"
Tống Chu Thành liếc mắt nhìn bên dưới lầu không còn lấy một chỗ ngồi, hài lòng gật đầu: "Cứ ở trên lầu ăn cơm mãi, hôm nay muốn ăn ở dưới lầu đổi khẩu vị đó mà."
Lâm Tri Ngải nghiêng đầu suy nghĩ hồi lâu, chỉ có thể thở dài rồi nói nhỏ với Tống Chu Thành: "Có phải anh hết tiền rồi không, nên không bao phòng được nữa?"
Tống Chu Thành sững người, sau đó vội gật đầu, mỗi một lỗ chân lông trên mặt đều như phơi phới niềm vui.
"Đúng rồi, cô cũng có thể hiểu như vậy."
Vậy nên là cô có thể nào tiêu ít đi một chút không!
Lâm Tri Ngải chăm chú nhìn Tống Chu Thành, khẽ lắc đầu, ánh mắt của cô nhìn Tống Chu Thành ngập tràn sự đồng cảm, anh nghèo đến mức nào vậy chứ, đến phòng riêng cũng không ăn nổi.
Vốn dĩ buổi chiều định mua thêm hai đôi giày nữa cơ, thế là cô phải kiềm chế lại một chút thôi! Ngày mai hẵng nhắc đến chuyện mua giày vậy!
Thật ra đừng nói Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-manh-me-o-dan-quoc/3387880/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.