Lâm Tri Ngải gấp quyển sổ đen lại, vốn dĩ muốn bỏ quyển sổ vào trong lòng nhưng lại phát hiện bây giờ thứ mình đang mặc là chiếc váy xinh đẹp, hoàn toàn là không có túi trong.
Lâm Tri Ngải chỉ có thể đưa quyển sổ cho Tống Chu Thành, vẫn không quên căn dặn anh: "Anh cất giúp tôi, đừng có làm mất nha."
Nhìn thấy quyển sổ đen mà Lâm Tri Ngải đưa sang, nét mặt Tống Chu Thành lộ vẻ chê bai nhưng vẫn cầm lấy: "Cô xem thử xem trong phòng còn có thứ gì muốn mang đi không, vừa hay hôm nay tôi có chạy xe, có thể chở về được luôn."
Lâm Tri Ngải khẽ gật đầu rồi bắt đầu tìm kiếm ở trong phòng. Trước hết là đưa tầm ngắm xuống gầm giường, cô vội vẫy tay với Tống Chu Thành: "Dưới gầm giường có một cái rương lớn, anh lấy ra giúp tôi đi!"
Tống Chu Thành đưa mắt nhìn phía dưới gầm giường đã phủ đầy bụi, bỗng chau mày: "Sao cô không tự lấy đi!"
Lâm Tri Ngải nhìn với vẻ ghê tởm: "Dơ lắm, nó sẽ làm bẩn chiếc váy mới của tôi mất!"
Tống Chu Thành liếc nhìn Lâm Tri Ngải, trong chốc lát không còn gì để nói nữa, nếu như cô đã biết dưới gầm giường dơ vậy ban đầu tại sao còn bỏ cái thứ đó xuống dưới gầm giường.
Chiếc rương làm hoàn toàn từ gỗ, được đặt ở sâu phía trong của gầm giường, dường như Tống Chu Thành phải bò xuống dưới nền đất thì mới có thể kéo chiếc rương đó ra. Dù cho anh có cẩn thận đến mức nào đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-manh-me-o-dan-quoc/3387875/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.