Tây Tề xâm phạm biên cương Nam Hạ ta.
Vương Thần An xin lệnh xuất chinh càn quét quân địch.
Ta hi vọng hắn chết ở bên ngoài đừng trở lại, kết quả phụ hoàng thương ta mới tân hôn, tình vợ chồng sâu như bỉ dực song phi (chim liền cánh),lệnh ta cùng nhau ra chiến trường!
Ta khóc lóc nức nở, tâm ý phụ hoàng đã quyết.
Phụ hoàng nói năm nay tuổi đã cao, không thể ngự giá thân chinh khích lệ tinh thần, hi vọng ta có thể lấy đại cục làm trọng.
Ta là công chúa Nam Hạ, tuyệt đối không thể sợ chết!
Ta tràn đầy ý chí chiến đấu, mong đợi ta dùng một thân võ nghệ, với Thiên Quân Vạn Mã chém giết tướng lãnh quân địch.
Bọn họ quản Vương Thần An gọi thiếu niên tướng quân.
Ở trong trướng, ta chê cười Vương Thần An. Cũng là một lão già khọm rồi, người khác gọi hắn thiếu niên tướng quân hắn lại vẫn chẳng biết xấu hổ đáp ứng, hứ......
Phía sau hắn binh sĩ đó vẫn cúi đầu bỗng nhiên nói: "Vương Tướng Quân trẻ tuổi như vậy, vì sao đảm đương không nổi thiếu niên tướng quân?"
Ta cười ha ha, "Hắn trúng xuân dược cũng nhịn không được thời gian nửa nén hương, chẳng lẽ là lâu năm lực suy, thân thể kém thận hư?"
Ta năm đó đi theo sư phụ thẩm duyệt vô số xuân cung đồ, kiến thức lý luận đã sớm đạt tới đỉnh cao!
Ta vừa dứt lời, liền phát hiện người binh lính kia chợt ngẩng đầu, sắc mặt trắng bệch nhìn về phía Vương Thần An.
Ta suy nghĩ có gì đó không đúng.
Đúng vào lúc này, người binh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-luu-manh/28915/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.