Chỉ Ni tỉnh lại sau cơn mê man kéo dài khiến vô số người mừng rỡ. Trong số ấy, người vui mừng nhất phải nói Hoàng đế và Hoàng hậu. Chính vì lẽ ấy mà Hoàng đế đã cùng Hoàng hậu đích thân đến Hữu Ân Tự lễ Phật, tế bái thần linh, hòng cảm tạ ơn trên đã cho nàng một con đường sống.
Họ đã khởi hành được mấy ngày, trong Cung lúc này có Tát Đại Nguyên cùng Bạch Hạc luôn túc trực ở tẩm điện. Tát Đại Nguyên sợ rằng nàng sẽ buồn chán nên đã kể rất nhiều chuyện trong những chuyến phiêu lưu của mình kể từ khi trở thành Hoàng thái tử. Nhìn thấy Tát Đại Nguyên đơn thuần như vậy, lại nhớ đến cuộc tranh giành vương quyền ở Qui Nam khiến Chỉ Ni lo sợ vài phần. Lê Dực Định chỉ là vương tước nhưng đã bị tính kế không ít, giờ đây ở ngôi vị Hoàng thái tử này ắt hẳn còn nguy hiểm hơn rất nhiều.
Chỉ Ni nắm lấy tay của Tát Đại Nguyên, vừa vỗ về vừa khẽ giọng:
- Ở vị trí này thì trọng trách trên vai rất nặng. Ta mong mai sau em vẫn luôn được bình an, là Tát Mã Ngân Đại Nguyên khiến ta tự hào nhất.
Tát Đại Nguyên dõng dạc vỗ ngực.
- Chị cả an tâm, có tấm gương châu ngọc của phụ hoàng trước mắt nên em sẽ không bao giờ làm cho mọi người thất vọng.
Chỉ Ni mỉm cười dịu dàng, nhìn sự vô tư của Tát Đại Nguyên mà trong lòng chợt dâng lên không biết bao nhiêu là ấm áp. Hắn ta cũng siết chặt lấy tay của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-luu-lac-de-nhat-dai-vuong-phi/3378428/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.