Không đợi đến ngày bản thân bình phục hẳn. Sau khi nhận được bức thư kia thì Lê Dực Định đã chờ diện thánh, tiện thể xem có hỏi khéo gì được về tình trạng của Chỉ Ni hay không. Nhưng Hoàng đế Thành Vu nào phải là người đơn giản như vậy, câu trước câu sau hoàn toàn không để lại một kẽ hở gì, chỉ khuyên Lê Dực Định nên bình phục rồi hẳn trở về mẫu quốc. Tuy rằng bản thân không ổn, cũng rất lo lắng cho Chỉ Ni nhưng hắn biết mình không thể chậm trễ thêm một giây một khắc nào nữa cả.
Đoàn người dần di chuyển ra khỏi cổng thành. Vén bức màn mỏng manh, Lê Dực Định nghiêng đầu nhìn cung điện nguy nga, lộng lẫy ở trước ngay tầm mắt. Dẫu trong lòng rất mong muốn được nhìn thấy nàng nhưng Quốc gia đại sự cấp bách không cho phép hắn làm điều đó. Vả lại đây là quê hương, là nhà của nàng, chung quanh có biết bao nhiêu người quan tâm và yêu thương. Mong rằng khi hắn đã xong nghiệp lớn thì nàng vẫn bình an, khỏe mạnh. Khi ấy pháo hoa rượu đỏ, kiệu tám người khiêng, hắn sẽ quyết tâm rước nàng về.
Hiện nay triều Đinh Qui Nam đang lâm vào cảnh hỗn loạn khi long thể của Thạc Hoà đế càng ngày càng suy nhược trầm trọng. Sau cuộc nội chiến, vì đau buồn và thương tâm nên ngày nào cũng xử lý chính vụ, hoàn toàn không dành thời gian thư thả để mình nghỉ ngơi. Chính vì lẽ đó mà thể trạng sụt giảm, bị một số bệnh vặt và ho khan liên tục rồi đã chuyển thành bệnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-luu-lac-de-nhat-dai-vuong-phi/3378026/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.