Cuối cùng ngày Lê Lương Khoác hồi Kinh cũng đã đến. Vừa đặt chân đến Kinh thành thì hắn đã bị triệu kiến lập tức vào Cung ngay. Biết rõ lần này sẽ lành ít dữ nhiều nhưng không có cách nào để gặp đồng minh hòng bày kế cho mình cả.
- Triệu kiến Hoàng hậu đến đây!
Hoàng đế tức giận ném vô số tấu sớ xuống đất.
[Xoạc!]
Lê Lương Khoác quỳ ở chính điện, biết bao nhiêu tấu sớ bị Hoàng đế ném thẳng vào mình. Nhìn các tấu sớ chi chít lời luận tội khiến hắn không khỏi kinh hãi, vội vàng khấu đầu:
- Xin phụ hoàng bớt giận!
- Ngươi xin trẫm bớt giận vậy thì hãy nhìn thật kỹ tất cả những thứ mà ngươi đã làm ra đi. Hà hiếp bá tánh, hoang dâm vô độ, cấu kết quần thần, đến cả máu mủ ruột rà cũng không tha. Bấy lâu nay sao Trẫm lại dung túng cho kẻ bất nhân bất nghĩa như ngươi chứ?
Lê Lương Khoác cầm từng tấu sớ lên xem. Càng xem nhiều thì càng không tin được những cáo trạng được viết chi chít bên trong đó. Có những chuyện hắn không hề biết cũng không hề làm. Nhất là chuyện bố trí thích khách ở trường săn.
- Phụ hoàng! Nhi thần không hề bố trí thích khách ở hội săn. Thân là Hoàng thái tử, nhi thần biết rõ hội săn mùa Xuân quan trọng như thế nào, tuyệt nhiên sẽ không dám ra tay để cho người ta bắt thóp.
- Vậy thì ngươi nói lệnh bài này từ đâu mà ra?
Hoàng đế lại ném xuống một lệnh bài.
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-luu-lac-de-nhat-dai-vuong-phi/3359706/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.