Chương trước
Chương sau
Khụ! Khụ!- Lệnh bà, Bà hãy uống một chút thuốc đi, nếu cứ như vậy thì sẽ không thể thuyên giảm được.

Một tay đưa lên ra ý từ chối, một tay không ngừng che miệng mà ho sặc sụa. Kể từ ngày nhận được tin Hoàng thái tử được triệu gọi hồi kinh thì Hoàng hậu đã hoàn toàn đổ bệnh, tin thần sa sút. Bấy giờ không thiết nghĩ đến điều gì nữa, thậm chí là bản mình, chỉ cần Lê Lương Khoác qua được cửa ải này mới vẹn toàn tánh mạng.

- Thăm dò ra sao rồi? Bên phía Nguyên phi không động thủ chứ?

- Nô tì đã hỏi rồi, Bà phi Nguyên những ngày qua có nói vài câu mỉa mai Bà với các hậu phi khác, nhưng chỉ sai khiến cung nữ và thái giám đi lại làm việc trong cung, không có liên kết gì ở bên ngoài, cũng không gặp bên nhà mẹ.

- Ả ta không có nhưng lục lang thì khác. Nó từ lâu luôn xem vị trí Hoàng thái tử là mục tiêu còn Lương Khoác lại là cái gai trong mắt. Trách là trách đứa con trai vô dụng đó của ta, mặc lời khuyên ngăn mà âm thầm qua lại.

Hoàng hậu thở từng hơi nặng nề, sắc mặt nhợt nhạt trông thấy rõ. Biết rằng Lê Lương Khoác đã sai nhưng là một người mẹ thì sao Hoàng hậu có thể trơ mắt nhìn. Bằng mọi cách phải cứu được hắn. Không chỉ vì con trai mà còn vì bản thân, vì Liễu gia đời đời vinh hiển.

Bên ngoài có cung nữ đi vào, tâu:

- Bẩm Lệnh bà, Trung Nhân vương đến vấn an.

- Cho vào đi!

- Dạ!

Chẳng bao lâu sau có một nam nhân đi vào, độ chừng đã gần bốn mươi tuổi. Nam nhân này là Hoàng tử thứ ba của Hoàng đế, Lê Hoàn Nguyện. Từ nhỏ đã yếu ớt, thường xuyên mang bệnh trong người, dù là đích tử nhưng không thể lập làm Trữ quân.

Ở trước Hoàng hậu, Lê Hoàn Nguyện quỳ xuống hành lễ:

- Nhi thần vấn an hoàng mẫu.

- Sức khỏe của con lâu nay không tốt, đứng dậy đi. Đến đây với hoàng mẫu.

Lê Hoàn Nguyện đi đến rồi ngồi xuống chiếc ghế được đặt ở cạnh giường. Nắm lấy bàn tay không ngừng run rẩy của Hoàng hậu, hắn ngậm ngùi nói:

- Hoàng mẫu, nhìn người yếu ớt quá.

- Hoàng mẫu không sao, chỉ là vài bệnh vặt, phiền con cất công vào cung một chuyến rồi.

- Người là hoàng mẫu của nhi thần thì sao gọi là phiền hà chứ? Nhi thần còn trách bản thân không vào đây với người sớm hơn.

Hoàng hậu gượng người ngồi dậy, nơi khoé mắt chợt rưng rưng. Nắm lấy đôi tay của Lê Hoàn Nguyện mà sụt sùi:

- Hoàn Nguyện à, lần này xem ra Lương Khoác sẽ dữ nhiều hơn lành rồi đó. Những ngày này hoàng mẫu không thể đón cửu lang quay về, nếu như con có cơ hội gặp nó, nhớ khuyên nó thành khẩn nhận tội với phụ hoàng, đừng để phụ hoàng thêm tức giận.

- Giờ này mà hoàng mẫu vẫn còn lo lắng cho cửu lang như vậy sao? Ngay từ đầu nhi thần đã khuyên bảo nó phải sống cho ngay thẳng, bây chừ chuyện đã đến nước này cũng không thể cứu vãn được.

Lê Hoàn Nguyện quay đầu lảng tránh. Biết rõ mình từ nhỏ đã ốm yếu, không thể gánh nổi trọng trách nâng đỡ cả giang sơn dù bản thân hoàn toàn thừa sức, Hoàng đế cũng không thể giao ngôi báu vào tay một Hoàng tử ốm đau không ngừng. Vì vậy nên bảo năm nay Lê Hoàn Nguyện vẫn ở phía sau hậu thuẫn nhưng tiếc rằng Lê Lương Khoác càng khôn lớn càng ngông cuồng, được đà phong làm Trữ quân lại càng thêm ngạo mạn. Cũng vì lí do này mà hai anh em đã lâu chưa nói chuyện lại lần nào, đến cả mặt cũng chẳng nhìn nhau.

Siết chặt tay của con trai, Hoàng hậu run rẩy nói:

- Hoàng mẫu biết hai đứa trước nay đã không hòa thuận, nhưng cả hai là anh em cùng một mẹ mà ra. Xem như là hoàng mẫu xin con, cứu Lương Khoác lần này có được không?

- Không phải con không muốn giúp nhưng tội trạng của nó đã lan truyền khắp cả Kinh thành, nếu nó không hồ đồ sắp xếp ở hội săn thì đã không khiến phụ hoàng Long Nhan phẫn nộ. Hoàng mẫu nghĩ kỹ đi. Hội săn không dành riêng cho Hoàng gia mà còn rất nhiều quan quyến cùng tham dự, chẳng may xảy ra bất trắc thì thánh dự của phụ hoàng, tôn nghiêm của Hoàng tộc sẽ phải đi về đâu đây? Phụ hoàng là minh quân cai trị ba mươi năm, vì nó mà bây giờ phải vướng một vết nhơ rồi.

- Vậy thì hoàng mẫu phải trơ mắt nhìn cửu lang bị phụ hoàng trị tội hay sao? Nó là em trai của con kia mà. Con lúc nào cũng nghĩ cho thánh dự của phụ hoàng, nghĩ cho thể diện của Hoàng gia, vậy còn tánh mạng của cửu lang phải làm sao đây hả?

Hoàng hậu ấm ức đến mức khóc nấc lên từng hồi. Chính vì Lê Hoàn Nguyện từ nhỏ đã mang nhiều bệnh tật nên không thể đảm đương vị trí Trữ quân, hi vọng cuối cùng phải dựa vào Lê Lương Khoác. Nếu bây giờ Lê Lương Khoác bị phế truất thì chắc chắn bảo tọa Hoàng hậu này sẽ không còn vững, chẳng những vậy mà cả nhà mẹ ắt hẳn cũng sẽ bị liên lụy.

Lê Hoàn Nguyện siết chặt tay thành nắm đấm. Làm sao hắn có thể làm ngơ khi Lê Lương Khoác là em trai cùng một mẹ. Nhưng căn bản bây giờ đã không thể cứu vãn nữa. Lê Lương Khoác làm bao nhiêu là điều sai trái khiến lòng dân bất an, Hoàng đế lúc bấy giờ cũng bất mãn.

Khá trầm mặc, hắn bé giọng:

- Là nhi thần bất tài, vô dụng. Mong Hoàng mẫu trách tội.

- Con…

Hoàng hậu tức đến mức không nói thành lời. Chẳng hiểu vì sao lại có hai đứa con trai quá ư là vô dụng. Một người nhu nhược còn một kẻ thì ngông cuồng. Cứ đà này thì không bao lâu nữa cả mẹ lẫn con đều bị dồn vào ngõ cụt.

Tức giận ném gối vào Lê Hoàn Nguyện, hoàng hậu quát:

- Đi! Đi ra ngoài! Ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa.



[Bẩm Lệnh bà, là mật thư của Thái phó đại nhân gửi cho người.]

Cung nữ mang thư đến cho Hoàng hậu xem. Đây là một mảnh giấy nhỏ, không viết nhiều, chỉ vỏn vẹn vài chữ nhưng rất xúc tích.

Vừa đọc xong nội dung bên trong cũng là lúc mảnh giấy rơi tự do xuống đất. Đôi môi run lên, ánh mắt vì không tin những gì vừa thấy cũng trở nên thất thần. Hoàng hậu nghiêng người một bên, hai tay chống xuống giường, chịu thêm một đòn đả kích khiến thần trí như chấn động mà lắp bắp:

- Không… Không thể như vậy… Không thể nào…

- Hoàng mẫu!

Lê Hoàn Nguyện lo lắng đi đến, còn chưa chạm được vào người của Hoàng hậu thì đã bị hất ra. Tất cả những gì trong tầm tay với đều ném hết xuống sàn.

- Là nó… Lê Dực Định! Cửu lang còn chưa về đến thì nó đã áp giải Tề An khiến bổn cung không kịp trở tay. Chính nó đang cố ép chết bổn cung đây mà.

Tất cả nhìn thấy cơn thịnh nộ của Hoàng hậu đều quỳ rạp xuống đất và dập đầu:

- Hoàng mẫu/Lệnh bà xin hãy bớt giận.

Hoàng hậu không cam lòng, tay siết chặt lấy chăn. Lê Lương Khoác đang ở thế khó nên ngay lúc này Hoàng hậu không thể ra mặt nói giúp Tề An. Một là hi sinh một người, hai là cả hai người họ đều bị trị tội. Ở tình cảnh này đương nhiên là phải lo cho Lê Lương Khoác trước, chẳng còn cách nào để vẹn cả đôi đường.

Hay lắm! Lê Dực Định quả là tuổi trẻ tài cao. Không hổ danh là một trong những Hoàng tử có phẩm chất cao nhất. Không những dồn Hoàng hậu vào đường cùng mà còn mượn uy nghiêm của Hoàng đế để đàn áp khiến Hoàng hậu lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan. Quả thực đã tính toán rất hay! Không ngờ sau bao nhiêu năm chờ đợi thì hắn cũng đã ra tay trả thù cho Cát Nhã Nguyên phi rồi.



Trái ngược với Thừa Giang Cung bấy giờ luôn mang một màu ảm đạm thì ở Trường Hưng Cung lại nhộn nhịp vô cùng. Bao nhiêu năm Hoàng hậu và Vân Âm Nguyên phi đấu đá trầy da tróc vảy vẫn không thể lung lay, vậy mà chỉ cần sự ngu ngốc của Lê Lương Khoác lại dễ dàng kéo chân Hoàng hậu xuống nước. Không những chỉ có Vân Âm Nguyên phi muốn nhắm vào Hoàng hậu mà còn có Lê Dực Định và Diệp Xuân Thứ phi cũng góp phần. Dẫu không bắt tay hợp tác nhưng mỗi phía đều đang chĩa mũi nhọn vào nên dù cho có tài ba đến đâu thì cũng không thể chống đỡ nổi.

Bàn tay đưa lên chạm vào trâm cài tóc, Vân Âm Nguyên phi nhìn ngắm bản thân trong gương rồi bật cười, nói:

- Các ngươi đã gửi thảo dược đến Thừa Giang Cung cả chưa? Hoàng hậu đổ bệnh, chúng ta không thể không để ý.

Cung nữ vừa giúp Nguyên phi chải tóc vừa đáp:

- Bà an tâm, những thứ người căn dặn chúng nô tì đều đã làm xong cả rồi.

- Còn chuyện của biểu điệt thì sao? Đảm bảo nó không còn cơ hội chứ?

- Đĩa bánh đó đã được đưa đến hành cung, nếu có tin tốt thì nay mai sẽ có người truyền tin về. Cũng may Bệ hạ vẫn nghĩ đến Bà mà để Sung viên ở hành cung, bằng không khi vào được Hoàng thành lại mang thêm nhiều điều rắc rối.

Nguyên phi thở hắt một hơi, sắc mặt có đôi phần khó chịu.

- Bệ hạ đối với bổn cung không còn như trước, thuận ý với ta cũng chỉ vì thân phụ vừa lập được công lao, vẫn còn tận lực với triều đình. Dự Khắc Đề tuy là ruột thịt với ta nhưng thân mẫu chỉ là kế thất, hắn muốn thâu tóm họ Dự, kế thừa tước vị của thân phụ nhanh chóng thì đương nhiên phải ám hại luôn cả ta. Biểu điệt đương nhiên sẽ thuận theo ý của Dự Khắc Đề mà hành sự, khi tiến Cung có thể cấu kết một vài người để nhắm vào ta, nếu như ta không ra tay trước thì chẳng phải có lỗi với bản thân quá hay sao?

- Lễ bộ thị lang quả thực không biết đủ là chi, với chức quan này đã là phúc lợi rất lớn nhưng vẫn cố nhìn lên cao mà với.

Khẽ nhếch môi, Nguyên phi nhắm hờ hai mắt.

- Rồi từ từ cũng đến hắn thôi. Chính hắn đã ra tay giết chết con của mình, bổn cung chỉ là thuận nước đẩy thuyền mà giúp đỡ một chút. Thật muốn nhìn thấy sắc mặt của hắn khi nhận được tin báo tử của biểu điệt ta.

[Bẩm Bà phi Nguyên, Chiêu Nhiêu vương đến vấn an Bà, hiện đang ở tiền điện.]

- Lấy trà và mức cho lục lang, bổn cung chải tóc xong sẽ ra đó.

[Dạ!]

Cung nữ mang trà và bánh mức vào tiền điện cho Lê Dư Mạnh.

Kể từ khi xảy ra chuyện ở hội săn thì rất ít khi hắn đến Trường Hưng Cung, chủ yếu để người khác không chú ý đến mẫu tử thường xuyên gặp nhau mà thêm nhiều thứ bàn luận.

Đặt đĩa bánh lên bàn, cung nữ cúi đầu, khẽ nói:

- Đây là bánh Bà phi Nguyên ban, mời Điện hạ dùng.

- Ừm!

Hắn chỉ ừ hử cho qua rồi hớp lấy một ngụm trà. Tuy nhiên cung nữ lại bẽn lẽn đứng ở bên cạnh, không hề có ý rời đi.



Nhướng một bên mày, Lê Dư Mạnh nghiêng đầu nhìn cung nữ ấy.

- Sao còn chưa đi?

Nàng ta mỉm cười:

- Không có mấy dịp người đến vấn an Bà phi Nguyên nên nô tì muốn ở đây hầu hạ, chờ người sao bảo.

Quay cả người sang, ánh mắt của hắn lúc này mới quét nhìn cung nữ kia từ trên xuống dưới, rồi lại nhếch môi bỡn cợt:

- Không ngờ cung nữ ở tẩm cung của mẫu phi lại có lối trang điểm khác lạ như vậy. Vừa đẹp vừa không nhàm chán.

Cung nữ ngượng ngùng, chạm nhẹ tay lên chiếc hoa cài tóc khác biệt.

Lê Dư Mạnh hớp tiếp một ngụm trà, ánh mắt vô tình đảo nhìn hướng khác.

- Không phải chỉ có một chút dung nhan là sẽ với được đến cành cao, muốn bổn vương để mắt còn phải tự nhìn lại xem thân phận của ngươi là gì.

Hắn vừa dứt lời thì cung nữ đã kinh hãi mở to mắt, cả người vội quỳ rạp xuống mà phân bua.

- Nô… Nô tì không dám. Xin Điện hạ hãy thứ tội.

- Không ngờ ở Trường Hưng Cung cũng có hồ ly lộng hành.

Bức màn được vén lên, Vân Âm Nguyên phi thong thả bước ra kèm chất giọng dịu dàng, nhàn nhã.

- Lôi ra ngoài phạt trượng cho đến chết. Đánh ngay tại cung này, lấy đó làm gương.

- Dạ!

Thái giám đi đến vội lôi cung nữ ra ngoài trong sự la hét xin tha của ả.

Vân Âm Nguyên phi không hề liếc mắt nhìn dẫu một lần, cứ như thế mà ngồi xuống ghế.

Lê Dư Mạnh quỳ xuống hành lễ:

- Nhi thần vấn an mẫu phi.

- Miễn lễ! Ngồi đi!

- Tạ ân mẫu phi.

Lê Dư Mạnh ngồi xuống bên cạnh Vân Âm Nguyên phi, còn chưa kịp nói thì đã nở ra một nụ cười.

- Mẫu phi quả thực tiên đoán như thần, bây chừ ở Thừa Giang Cung đang vô cùng náo loạn.

- Đương nhiên phải náo loạn chứ. Tứ bề đều bị tính kế thì sao thở nổi.

Hớp một ngụm trà, Vân Âm Nguyên phi khẽ mỉm môi cười nhẹ:

- Giờ đã đến lúc thể hiện tài năng của con rồi. Tuyệt đối không thể buông tha cho cửu lang được. Dạo này Bệ hạ thường xuyên triệu gọi con đến chơi cờ giải khuây nhưng đừng nói động chi đến hắn, chắc chắn phụ hoàng sẽ hỏi con vài điều, cứ nhắm vào các đại thần tiền triều mà bóng gió là được.

- Nhi thần đã hiểu! Nhưng còn có một chuyện khác liên quan đến thập nhất lang. Nghe nói hắn đã bắt được Tề An rồi, không bao lâu nữa cũng sẽ hồi kinh.

Tách trà được đặt xuống nhẹ nhàng, cơ mặt của Nguyên phi cũng bình thản đến lạ.

- Cuối cùng thì thập nhất lang vẫn không quên được mối hận xưa cũ. Lần trước nó bị phạt trượng ở Hàm Đạo Ty, mẫu phi còn nghĩ một đứa trẻ thông minh như vậy sao có thể mắc phải sai lầm, nào ngờ nó lùi một bước để tiến vạn dặm, mượn uy nghiêm của Bệ hạ khiến Hoàng hậu không thể phản kháng. Nếu Hoàng hậu dám mở miệng xin cho Tề An tức là kháng lại thánh ý rồi. Mạo hiểm thật, nhưng lại bắt được một mẻ cá to.

- Gần đây Trực Hoành cũng cung cấp không ít thông tin hữu ích về thập nhất lang cho chúng ta, tuy hắn không đáng tin nhưng vẫn có thể lợi dụng được. Lần trước giao đấu với thập nhất lang song đả thương cả Dương Hựu. Cái tên Trực Hoành này, cả người nâng bước bao năm mà hắn còn ra tay thì làm sao có thể trung thành với mẫu tử ta được. Không phải vì ý của mẫu phi muốn giữ lấy hắn thì nhi thần đã thủ tiêu luôn rồi.

- Trực Hoành tuy là một tướng mạnh nhưng tâm tính dễ nóng nảy bộc trực. Dẫu không thể trọng dụng, tuy nhiên không thể để hắn rời xa tầm mắt. Cứ giữ lại vương phủ tiếp đi.

- Dạ!

Vân Âm Nguyên phi khẽ nhíu đôi mày thanh tú rồi lập tức giãn ra. Nếu thực sự Hoàng hậu ngã ngựa thì thế sự này sẽ có một thay đổi rất lớn. Hiện Lê Dực Định đang là một cái tên sáng giá để kế thừa Hoàng vị, thêm cả sự hậu thuẫn của Hoàng thái hậu ở sau lưng thì chuyện nối ngôi sẽ không có gì khó.

Không những Lê Dực Định mà ngay cả thập tam hoàng tử, Hoàn Văn vương Lê Đông Hoạt, con trai của Diệp Xuân Thứ phi cũng rất được lòng Hoàng đế. Chỉ cần hành sự cẩn trọng, diệt trừ được hai mối nguy hại lớn này thì ngày Lê Dư Mạnh chạm tay vào ngôi vị Hoàng thái tử sẽ không còn xa xôi nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.