Đã ở lại Kinh thành gần mười ngày nhưng vẫn chưa được diện thánh, Chỉ Ni biết Hoàng gia không thể cứ muốn là sẽ gặp nhưng bản thân lại rất lo cho Lưu Thuận ở quê nhà nên lòng không thể an ổn được. Chuyện nhà vô số kể, không những vậy mà còn có rất nhiều người dân cần đến thầy lang, sợ rằng Lưu Thuận sẽ không thể nào lo xuể hết.
Cùng Lê Ngọc Thiền thưởng trà ở bên cạnh hòn non bộ, Chỉ Ni nhớ đến chuyện đêm qua thì đặt tách trà xuống rồi khẽ nói:
- Đêm qua ở phố, cảm tạ quận chúa đã giúp đỡ thần nữ.
Lê Ngọc Thiền mỉm cười:
- Cô biết rồi sao?
Nàng gật đầu:
- Biết chứ! Ngoài Quận chúa ra thì không ai có thể giúp được Đại vương.
- Đại vương đối với ta rất tốt.
Hơi cúi đầu, Lê Ngọc Thiền nở một nụ cười chua xót rồi mới ngước mắt nhìn lên bầu trời cao.
- Cô biết không, đại vương đã mất đi mẫu phi từ năm ba tuổi, từ đó cũng sống nhưng không trong cung cấm. Diệp Xuân Thứ phi là tri kỷ của mẫu phi người, nhưng khi ấy bản thân đứng còn chưa vững, sống chết của mình có cũng như không, hoàn toàn không thể chở che cho Đại vương được. Bị ức hiếp, bị sĩ nhục, bị chia cắt với Bệ hạ suốt hai năm, cho đến khi năm tuổi thì được đưa về cung Trường Thọ của Hoàng thái hậu để bồi dưỡng. Phụ thân ta là em trai của Bệ hạ, khi ấy ta cũng được đưa đến đó và đã gặp được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-luu-lac-de-nhat-dai-vuong-phi/3352671/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.