Lê Dực Định vừa hồi phủ thì đã cho gọi Dương Hựu và Trực Hoành đến giao nhiệm vụ. Trận chiến với giặc ngoài tuy đã kết thúc nhưng thù trong vẫn chưa triệt để tiêu diệt. Lần này Lê Dực Định muốn tính kế dài lâu, dọn dẹp sạch sẽ từng cái gai để bản thân tránh dẫm phải.
Đặt những sấp giấy xuống bàn, Lê Dực Định điềm đạm cất lời:
- Vài ngày tới bổn vương phụng mệnh phụ hoàng điều tra các quan viên tại các châu, lộ. Những việc ở quân doanh sẽ được giao cho đô đốc và cả giám sát tình hình các sắc quân. Dương Hựu sẽ theo hầu bổn Vương làm công vụ.
Trực Hoành và Dương Hựu nhìn nhau rồi Trực Hoành nói:
- Đại vương, ngài chỉ giao việc cho Dương Hựu vậy còn thần thì sao?
Lê Dực Định dằn tay xuống bàn, gằn giọng:
- Bổn vương còn chưa hỏi tội ngươi, ngươi còn dám mở miệng?
Trực Hoành và Dương Hựu lại nhìn nhau không khỏi thắc mắc.
Lê Dực Định tiếp lời:
- Dương Hựu ra ngoài, Trực Hoành ở lại.
- Thần cáo lui!
Dương Hựu ra ngoài và đợi ở tiền sảnh một lúc lâu vẫn chưa thấy Trực Hoành đi ra nên rất lấy làm lo lắng, chẳng biết hắn đã làm gì khiến Lê Dực Định tức giận đến như vậy.
Khoảng nửa nén hương sau thì Trực Hoành mới ra ngoài, sắc mặt còn hậm hực trông rất tức giận.
Dương Hựu đi đến nắm khủy tay của hắn kéo lại, hỏi:
- Sao rồi? Đại vương quở trách chú sao?
Trực Hoành tức tối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-luu-lac-de-nhat-dai-vuong-phi/3332957/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.