Được!
Chất giọng của Lê Dực Định cứ trầm ổn như vậy. Hai mắt cũng khép hờ và không có dấu hiệu dao động để mở ra.
Sự nhàn nhạt này của hắn quả thật khiến người khác đem lòng ngờ vực. Chính bản thân Chỉ Ni cũng không ngờ lại dễ dàng gật đầu như thế.
- Đa tạ nguyêyn soái ân điển.
- Đứng lên đi! Phải châm cứu bao giờ mới dứt?
Không biết Lê Dực Định muốn hỏi ý nào, Chỉ Ni chỉ biết gộp cả hai lại mà đáp:
- Bẩm Nguyên soái, cần châm cứu mỗi ngày nửa tuần hương, kéo dài tầm nửa tháng.
Lê Dực Định lại không nói thêm gì. Hoàn toàn không có ý để mắt đến Chỉ Ni.
Bầu không khí cứ trôi qua tĩnh lặng như vậy. Chỉ Ni ở một bên chỉ biết đợi cho đến khi lấy kim châm ra.
Bên ngoài bỗng nhiên có tiếng của Trực Hoành vọng vào:
- Chủ tướng, mạc tướng có việc muốn bẩm báo.
- Vào đi!
Khi nhận được lệnh thì Trực Hoành mới dám bước vào trong. Tuy cần báo chính sự nhưng vẫn không quên liếc mắt nhìn xem Chỉ Ni đang làm gì.
- Bẩm chủ tướng, Dụ Di phó tướng đã hành quân từ kinh thành, dự là hai ngày nữa sẽ đến quân doanh.
- Chẳng phải Thận Trung Tướng quân vừa hi sinh không lâu sao? Dụ Di Phó tướng cũng đã quá manh động.
- Dụ Di Phó tướng đã trình tấu với Thánh thượng, quyết tâm xuất trận, trả thù cho phu quân.
Lúc này Lê Dực Định mới liếc mắt nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-luu-lac-de-nhat-dai-vuong-phi/3332935/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.