Từ lần tỏ tình đó của Vương Tuấn Khải thì Trang ngại ngùng luôn trốn tránh khi gặp anh nhưng ánh mắt anh thủy chung vẫn ngắm nhìn cô, không khí trong lớp ngày một kì dị.
Thấy có mùi mờ ám Mộ Nguyên Vũ và Nam Cung Hàn cười hắc hắc nói nhỏ bên tai anh:
"Này hai người làm sao thế hả???" Anh chưa kịp trả lời thì Vũ lại giả vờ hét lên.
"Chẳng lẽ... Chẳng lẽ cậu làm gì con gái nhà người ta rồi nên cô ấy mới tránh mặt cậu" Không chỉ có vậy hắn lại còn nhe răng phụ họa theo.
Trán Khải nổi lên ba vạch hắc tuyến, chỉ muốn đập cho hai thằng bạn thân một trận rồi bổ não ra xem chứa thứ gì mà lúc nào cũng đen tối như vậy.
"Hai cậu tha cho mình đi, đừng đoán mò nữa. À mà sao cậu biết mình và cô ấy xảy ra chuyện gì thế???" Khải hỏi bằng giọng tò mò làm hai người ôm bụng cười lên như hai người ****
"Khải à từ sáng đến giờ cậu cứ ngẩn ngơ rồi nhìn Trang ngây ngô như vậy thì hỏi xem ai mà không biết, trừ khi là người mù" Giọng hắn pha chút mờ ám làm anh đỏ mặt không biết nói gì.
Thấy thằng bạn lâu như vậy mới tìm được người mình thích thì Vũ đành nói:
"Này muốn theo đuổi cô ấy có cần mình chỉ cho cách không? "
Nghe xong anh kinh ngạc rồi mừng rỡ nhìn cậu nhưng giọng vẫn đè nén
"Điều kiện? " Bao giờ cũng vậy lúc nào cần giúp cũng phải trả công nên sớm đã thành quen
"Bạn bè mà! " Khải và Hàn ngạc nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-hoc-duong/770878/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.