Dương Thiên Phong thấy được chủ đề bị lái sang chuyện khác lập tức ho khan vài tiếng: “Tam hoàng đệ nên cùng nàng nói một chút trước.”
Một câu nói của Dương Thiên Phong khiến Dương Cảnh Phong im bặt nhất thời không biết nên nói thế nào cùng Dư thị mới tốt. Dư thị thấy thu được vẻ mặt lúng túng kia liền vui vẻ hỏi: “Có phải ta được vào thái y viện không?”
Không đợi ai phản ứng nàng nhảy cẩn lên vui vẻ cười ha ha rồi chạy vòng tới sau lưng Dương Thiên Phong ôm lấy Nhạc Xích Vũ: “A Vũ A Vũ ta được vào thái y viện rồi. Không uổng công hôm nay ta mua nhiều trang sức như vậy, có dịp trưng diện rồi.”
Trán của Dương Thiên Phong chảy xuống vài vạch đen, vào thái y viện chỉ để trưng diện? Câu dẫn thái y? Bất quá chuyện này để sau mới nói đi: “Nếu tam đệ muội thực sự làm được ta liền thỉnh cầu phụ hoàng để tam đệ muội vào thái y viện.”
Dư thị càng cao hứng buông Nhạc Xích Vũ ra hướng Dương Thiên Phong nở một nụ cười vuốt mông ngựa khiến cả ba nam nhân có mặt trong phòng đều da gà nổi đầy người: “Đa tạ nhị hoàng huynh.”
Nhạc Xích Vũ nghe vậy liền ghé người áp sát Dư thị trêu chọc: “Không mang tên của tướng công ra gọi nữa?”
Dư thị đang vui nên cũng không để ý đến nàng chỉ ở đó ba hoa về những thứ bản thân sẽ phải mang đến thái y viện. Chỉ cần nghĩ tới tương lai có lương bổng cùng có chỗ phát huy nghề nghiệp nàng liền vui đến không thể ngủ được.
Dương Cảnh Phong nhìn khuôn mặt khả ái của Dư thị rất không có tiền đồ một lúc mới nói: “Ngồi xuống, nghe bổn vương nói.”
“Vì sao ta phải nghe ngươi nói?” Dư thị lại phồng mang trợn má thét lại.
Nhạc Xích Vũ sợ kéo dài lâu không tốt liền kéo Dư thị ngồi xuống khuyên nhủ, bản thân cũng là ngồi bên cạnh nàng ta: “Vì chuyện này liên quan đến thái y viện.”
Quả nhiên Dư thị im lặng nghe Dương Cảnh Phong kể. Sau khi nghe xong, mắt của Dư thị mở to đảo lên trên mặt của ba người trong phòng cuối cùng dừng ở trước mặt Nhạc Xích Vũ. Nàng kích động nắm tay nàng ta nói: “Ngươi cũng sớm biết, vì sao giấu ta?” Hóa ra ai cũng biết chỉ mỗi nàng không biết.
“Tam hoàng đệ trang tàn tật ngươi sớm biết cũng giấu ta thôi.” Nhạc Xích Vũ không giải thích nhiều chỉ một câu phản bác khiến người á khẩu.
Dư thị có chút ngượng liền cười hề hề vỗ vai của Nhạc Xích Vũ: “Chúng ta hòa đi.” Sau đó nàng lại quay sang Dương Cảnh Phong chép miệng: “Thế mà lúc đầu ta nghi ngờ ngươi lòng dạ hiểm ác thủ đoạn ngoan độc với tình địch.”
Dương Cảnh Phong hừ lạnh một tiếng: “Giờ mới biết bổn vương tốt đẹp sao?”
Dương Thiên Phong bên này thành công bị Dư thị làm cho sặc nước bọt liên tục ho khan. Phải công nhận Dư thị quả nhiên đầu óc hơn người, chỉ nhìn chất độc có thể suy diễn ra tam hoàng đệ của hắn đi hạ độc tình địch.
“Vậy tam đệ muội...khụ khụ...có trị được không?”
Dư thị lắc lắc đầu, qua đi vài giây mới nói: “Chưa biết, phải xem qua mới nói trước được.”
Ngay lúc Dương Cảnh Phong định đứng lên bước đến sau bình phong đã thấy Dương Hoài Phong tự lăn mộc lăn đi ra, âm thanh khinh đạm nói: “Vậy làm phiền tam đệ muội rồi.”
Nhạc Xích Vũ lần đầu tiên trong hai đời mới gặp được vị đại hoàng huynh trong truyền thuyết này. Nàng sớm được nghe nói hoàng thất Kim quốc mỹ mạo lại thao lượt nhưng hiện nhìn hắn hiện tại chính là như một bộ xương khô được da bọc lại mà thôi. Tuy nước da tái nhợt lại vẫn thấy được vẻ mỹ mạo kia, lại nói ba huynh đệ bọn hắn đều là có chút giống nhau.
“Gặp qua đại hoàng huynh.”
“Nhị đệ muội hữu lễ.” Dương Hoài Phong chậm rãi lăn mộc lăn ra đến chỗ bọn họ.
Dư thị lại không chút khách khí nào đôi mắt lập tức đảo xuống đôi chân đang được một chiếc khăn che lại của Dương Hoài Phong. Đợi hắn đến nàng ngồi xổm người xuống nói: “Ta có thể xem qua?”
Dương Cảnh Phong lập tức đứng lên khinh hô: “Không phải chẩn mạch trước sao?” Nữ nhân chết tiệt này còn dám háo sắc nữa, đã vậy còn trước mặt hắn.
“Ta muốn xem chân trước không được sao?” Dư thị chỉ mở miệng không hề nhìn Dương Cảnh Phong. Không đợi Dương Hoài Phong đồng ý, tay nàng rất nhanh kéo khăn ra, rồi lại vén vạt áo cũng quần của Dương Hoài Phong lên đến đầu gối.
Khi đôi chân kia lộ trước mắt mọi người Nhạc Xích Vũ dường như mất luôn thăng bằng ngã xuống. Dương Thiên Phong nhanh hơn một chút đỡ lại. Nàng lần đầu tiên thấy được cảnh này.
Đôi chân kia bị độc xâm nhập đến đen lại mang theo chút tím chút đen. Đậm từ đầu ngón chân nhạt dần lên đầu gối. Các gân mạch trong chân đều nổi lên trên bề mặt da hiện rõ lục sắc, mà đôi chân kia ôm yếu gầy gò nhìn chỉ như hai thanh củi mà thôi.
Dương Thiên Phong cùng Dương Cảnh Phong khẩn trương hỏi: “Thế nào, chữa được không?”
Dư thị xem qua chỉ nhíu mày không đáp. Nhích người sang một bên, tay nàng nắm hờ thành quyền rồi gõ nhẹ lên đầu gối. Chân của Dương Hoài Phong bị tác động cũng có chút giật nhẹ lên, nhưng chỉ là cực nhỏ.
Dư thị đứng lên dõng dạc tuyên bố: “Còn chữa được nhưng ta có một điều kiện và các ngươi phải đáp ứng ta mới chữa.”
“Tam đệ muội cứ nói.” Dương Hoài Phong nghe được tia hy vọng nhỏ nhoi trong lòng nhất thời bừng sáng.
Dương Thiên Phong cũng cao hứng không ít nín thở nghe điều kiện kia. Nhạc Xích Vũ cũng mang lực chú ý tập trung lên người Dư thị.
Dương Cảnh Phong lại có chút suy nghĩ lệch lạc vỗ tay vào bàn nói: “Muốn bao nhiêu bạc bổn vương cũng cho ngươi.” Nữ nhân chết tiệt này chỉ có bạc thôi.
Dư thị có thu thập ngoài ý muốn liền vui như được trở về hiện đại vậy. Mắt nàng sáng to rực rỡ hô: “Ta muốn tất cả bạc trong khố phòng của ngươi.”
“Ngươi...” Dương Cảnh Phong có chút nói không nên lời, nữ nhân này cư nhiên mượn cơ hội như vậy. Chỉ là thấy nàng đưa tay hướng hắn đòi chìa khóa, hắn bất đắc dĩ ném cho nàng. Xong rồi, hắn nghèo rồi, một vương gia trắng tay.
Dư thị cầm được chìa khóa khố phòng cười đến híp mắt. Nàng mở thanh: “Điều kiện của ta là...”
Còn chưa nói xong đã bị Dương Cảnh Phong cắt đứt: “Đây không phải đã là điều kiện rồi sao?”
“Ta lúc nào nói đây là điều kiện đâu, là do người tự tác thông minh không được trách ta.” Dư thị vừa nói vừa lắc lắc chìa khóa khiêu khích Dương Cảnh Phong.
Dương Hoài Phong đưa tay đỡ trán phì cười. Hắn ở Việt vương phủ mỗi ngày lấy đối thoại của đôi phu thê này làm niềm vui a.
Phu thê Dương Thiên Phong cũng là nhịn không phì cười. Ai bảo nhanh mồm nhanh miệng làm gì, giờ liền mất luôn bạc trong khố phòng.
Dương Cảnh Phong tức đến nặn không ra được chữ nào nữa. Hắn ngoài trừ trợn mắt nhìn Dư thị ra thì không thể làm được gì.
Dư thị ngửa đầu lên trời cười ha ha vài tiếng lại nhìn Dương Hoài Phong nói: “Điều kiện tiên quyết chính là phải mang đại hoàng tẩu đến chăm sóc ngươi.” Nàng thấy Mai thị tội nghiệp như vậy cũng không nỡ. Chí ích để nàng ta tự tay chăm sóc trượng phu cũng tốt hơn là thấy nàng ta mỗi ngày khóc lóc ủ rũ trong phủ.
Mặt của Dương Hoài Phong thoáng chốc âm trầm. Để thê tử thấy hắn như vậy...chuyện này...hắn chưa từng nghĩ đến. “Vì sao?”
Dư thị chỉ đơn giản đáp: “Bởi vì trong quá trình trị liệu mỗi ngày đều cần đại hoàng tẩu tự tay giúp ngươi bấm huyệt đạo làm tan huyết tụ.”
Dương Thiên Phong liền khuyên nhủ: “Đại hoàng huynh đáp ứng tam hoàng muội đi. Đây cũng không phải yêu cầu khó khăn gì.” Bản thân hắn cũng ném hết mặt mũi trang sỏa dỗ thê tử trở về còn gì.
Nhạc Xích Vũ cũng mở thanh: “Đại hoàng tẩu mỗi ngày trong phủ đều là lấy nước mắt rửa mặt, nếu là biết được tin tức đại hoàng huynh vẫn bình an liền sẽ rất vui a.” Nàng hiểu ý của Dư thị rồi.
Dương Hoài Phong hít một hơi sâu mới khẽ gật đầu. Nguyên lai mỗi lần đến đây nàng mới cười vui vẻ với mọi người còn về phủ chỉ khóc thôi. Xem ra hắn trước nay là chỉ biết nghĩ đến mình không hề suy nghĩ cho nàng.
Dư thị vội ra lệnh: “Dương Cảnh Phong, ngươi mang ngân châm đến cho ta.” Thấy hắn muốn mở miệng nàng lại nói: “Ta bảo ngươi không có bảo hạ nhân đâu.”
Dương Cảnh Phong ngoại trừ nghiến răng nghiến lợi làm theo ra thì không biết nên làm gì nữa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]