🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Qua một lúc, Nhạc đế cho dời ra kỵ mã trường của hoàng cung. Dù gì thì cũng là Tô Lập Sênh đưa ra đề nghị, Dương Thiên Phong đáp ứng, hắn chỉ là muốn làm ngư ông thôi. Lúc này thấy được thái độ của Nhạc Thanh Loan cùng Nhạc hậu khiến hắn có chút suy nghĩ.

Hắn mượn cơ hội này khảo một chút xem hai nam nhân này ai đáng giá để hắn liên minh hơn. Lúc đầu hắn vốn có chút nghiên về Ly quốc hơn, dù sao thì ái nữ của hắn cũng được gả đến đó. Nhưng hiện ái nữ lại muốn gả cho Dương Thiên Phong, hắn cũng biết được kế hoạch của mẫu nữ bọn họ chỉ là trước hết xem đã.

Nhạc Xích Vũ ngồi trên nhuyễn kiệu tiến đến kỵ mã trường, biểu tình trên mặt nàng nhàn nhạt không biểu lộ lo lắng, phản chính tất cả mọi chuyện cùng nàng không liên quan.

Lúc này tiểu Võng vốn nằm ở trong túi cẩm treo bên thắt lưng của nàng lại bò ra ngoài. Miệng nó khẽ động, bò tới bò lui trên váy của chủ tử.

Nàng đưa tay nâng nó lên, dùng ngón tay thon dài vuốt ve bộ lông ngắn cũn của nó. Nếu Dương Thiên Phong nhớ được vậy nàng làm sao đến Ngạn quốc đây? Phải sớm một chút nghĩ cách thôi.

Đến kỵ mã trường, mọi người an vị vào vị trí của mình, Dương Thiên Phong ngồi một bên nhìn Tô Lập Sênh hỏi: “Không biết thái tử Ly quốc muốn thỉnh giáo thứ gì?”

Tô Lập Sênh đứng lên hướng Nhạc đế nói: “Bổn cung muốn cùng Xương vương Kim quốc đơn độc đấu một trận, không biết có thể hay không?”

“Có thể.” Dương Thiên Phong nói xong lại nhìn sang thê tử bên cạnh ôn nhu nói: “Nương tử ngồi đây đợi ta, xong trận này chúng ra xuất cung đi dạo.” Dứt lời hắn bước lên lôi đài ở giữa kỵ mã trường.

Tô Lập Sênh cũng bước lên lôi đài. Hai bên cung kính cúi người chào qua liền xuất thủ. Tuy không có vũ khí mà chỉ dùng quyền cước thôi cũng làm nóng bầu không khí ở kỵ mã trường không ít.

Ánh mắt của mọi người đều tập trung lên hai thân ảnh trên lôi đài. Tim mỗi người đều như ngừng đập muốn xem xem đến cùng người nào mới là người đứng vững trên lôi đài.

Chỉ duy Nhạc Xích Vũ ngồi ở một bên nhìn tiểu Võng được nàng đặt trên bàn. Tay cầm một phiến lá chọc chọc cái miệng nhỏ của tiểu Võng. Đầu óc nàng giờ đây trống rỗng không thể nghĩ ra được bất kỳ cái gì, vẫn là để nó thư giãn một chút đi thôi.

Qua chừng ba nén hương, Dương Thiên Phong nắm được ngọc bội ở thắt lưng Tô Lập Sênh kéo xuống, hành động đó đã quyết định được thắng bại. Hắn giơ cao ngọc bội cho mọi người xem sau đó lại đưa trả về cho Tô Lập Sênh, mặt hàm tiếu bước trở về bên thê tử.

Tô Lập Sênh rất phẫn nộ nắm chặt lấy ngọc bội trong tay, thân thủ quả nhiên tốt như vậy, xem ra lần này lại phải hy sinh thêm không ít người. Chỉ là hắn không biết Dương Thiên Phong vốn là sớm có thể hạ bệ hắn, chỉ là lo lắng thê tử nên mới cố ý kéo dài cố ý không chạm được vào người hắn mà thôi. Chỉ cần hắn không biết được thực lực thực sự thì người hắn phái ra sẽ bị Dương Thiên Phong triệt trong vòng thời gian ngắn nhất có thể.

Lúc này mọi người vỗ tay chúc mừng. Nhạc Thanh Loan ôm mặt đen thui, môi mỏng mím chặt đến độ không còn thấy được nữa. Tô Lập Sênh thấy được nhưng lại xem như không thấy bước trở về một mình uống rượu.

Nhạc hậu lại vì ái nữ mà mở miệng: “Nếu thái tử Ly quốc cùng Xương vương Kim quốc đã tỷ thí liền đến Loan nhi cùng Vũ nhi đi thôi.” Nàng đây biết rõ từ năm mười bốn tuổi Nhạc Xích Vũ bị ném vào Lãnh cung căn bản không thể có được thứ gì tốt đẹp. Nàng làm thế chỉ vì muốn đế Dương Thiên Phong thấy được chỗ tốt của Nhạc Thanh Loan mà thôi, dù gì nhan sắc của cả hai chính là phân biệt không ra thì phải để thứ khác lên làm ưu điểm, như vậy kế hoạch của các nàng có khả năng thắng càng cao.

Nhạc đế sợ Nhạc Xích Vũ lại cự tuyệt lập tức chen vào tán thành: “Được được, hiếm ngày Trẫm có thể thấy được hai nữ nhi biểu diễn tài nghệ, vậy Loan nhi, ngươi trước đi.”

“Vâng.” Nhạc Thanh Loan đứng lên ứng qua tiếng liền bước lên lôi đài: “Vậy Loan nhi vì phụ hoàng cao hứng hiến một khúc <Cao Sơn Lưu Thủy>”

Rất nhanh đàn tranh cùng bàn nhỏ được bày trước mặt Nhạc Thanh Loan. Nàng ta ngồi xuống ghế, bàn tay ngọc lướt lên huyền cầm, âm thanh trong trẻo như nước tản ra làm say lòng người. Lại còn thêm nụ cười khuynh quốc trên môi kia khiến người kiềm nén không được hồn đều xuất ra khỏi thể xác bay đến chỗ nàng.

Nhạc Xích Vũ chỉ là ngồi đó mắt vẫn không rời tiểu Võng. Dương Thiên Phong biết nàng rất không vui khẽ giọng hỏi: “Nương tử, ta cùng nàng xuất cung thôi, được không?”

Nhạc Xích Vũ lại lắc đầu, nàng không có tâm trạng, không muốn đi đâu nữa. Lòng nàng chốc lại hỗn loạn chốc lại trống rỗng không hề giống thường ngày một chút nào. Đây là vì sao?

Một tràn vỗ tay vang dội truyền vào trong tai của hai người, tiếp theo chính là âm thanh tiều tích của Nhạc Thanh Loan vang lên: “Tỷ tỷ, đến ngươi rồi.”

Nhạc Xích Vũ ngẩng đầu lên nhìn nàng ta, khóe môi mỉa mai dẫn lên một nụ cười: “Bổn vương phi thân phận cao quý làm sao có thể tùy tiện như ca cơ vũ cơ được.” Đây đều là thân nhân của nàng nhưng bọn họ rõ ràng muốn đẩy nàng vào vực thẩm, muốn thấy nàng xấu mặt. Nếu ai đó lên án, nàng bất biếu với phụ mẫu, bất nhân với muội muội, nàng xin nhận.

Mặt của toàn bộ hoàng thất Nhạc quốc cùng Nhạc Thanh Loan triệt để đen lại. Đây là mắng nàng ta thân phận chỉ bằng con hát rẻ tiền. Đoàn người Ly quốc cũng là phẫn hận nói không nên lời, dẫu sao đây cũng là thái tử phi của bọn họ.

“Tỷ tỷ, ngươi đây là...”

Không để Nhạc Thanh Loan nói hết câu, Dương Thiên Phong lạnh lùng cắt đứt: “Thái tử phi Ly quốc còn nghe không rõ sao? Có cần bổn vương cho người lặp lại một lần không?” Thê tử của hắn đúng là tuyệt tình.

Nhạc Xích Vũ đứng lên hướng Nhạc đế nói: “Tỷ thí cũng đã kết thúc Xích Vũ cảm thấy thân thể không tốt, muốn trước trở về, thỉnh Nhạc đế chuẩn.”

Xem ra đây là vạch rõ ràng khoảng cách rồi. Nhạc đế cũng phẫn hận cực độ: “Chuẩn.” Hắn vẫn còn phải kiêng kỵ mặt mũi của Dương Thiên Phong và thực lực Kim quốc sau lưng hắn nên không dám làm khó.

Nhạc Xích Vũ khom người nâng tiểu Võng để lên bàn tay liền rời đi. Dương thiên Phong chấp tay xong cũng đi theo thê tử.

Đột nhiên bọn họ lại đi ngang qua bờ hồ ở ngự hoa viên năm đó, Dương Thiên Phong nắm lấy cổ tay thê tử kéo nàng dừng lại. Mắt hắn thâm tình nhìn nàng hỏi: “Nàng nhớ nơi này không?”

Nhạc Xích Vũ không hiểu chớp chớp mắt nhìn hắn: “Muốn nói gì?” Nơi này đương nhiên nàng nhớ, nhưng nàng lại không nhớ cùng hắn có quan hệ gì.

Dương Thiên Phong mỉm cười không nói mà nhìn Trạch Nghiễm. Trạch Nghiễm mang cho hắn một chiếc lá, hắn tiếp nhận liền đặt lên miệng thổi.

Nhạc Xích Vũ vốn là không chút ngạc nhiên nhưng sau đó mắt nàng mở to bất khả tư nghị nhìn hắn. Đây là thế nào? Nhớ lúc trước Dương Thiên An biết nàng biết thổi kèn lá nàng ta rất ngạc nhiên bởi phong tục của Kim quốc, không nam tử nào không biết thổi.

Thế nên Dương Thiên Phong biết thổi, nàng cũng không chút phản ứng. Nhưng bài nhạc này, trải qua một lần luân hồi nàng vẫn nhớ rõ. Đây là nam hài năm đó dạy nàng, hắn cũng là thổi bài này.

“Ngươi...”

Dương Thiên Phong nhìn nàng, tiếu ý mãn nhãn, hắn thổi đến kết thúc mới kể nàng nghe: “Năm đó ta đi sứ Nhạc quốc, ngày trở về thì gặp được một tiểu oa oa ở đây. Ta dạy tiểu oa oa đó thổi lại hứa hẹn sẽ trở về đón nàng.”

Hốc mắt của Nhạc Xích Vũ bắt đầu xuất hiện lệ quang. Hắn là nam hài đó? Làm sao có thể? Nàng nhớ năm đó không có ai đề cập với chuyện có sứ thần Kim quốc đến cơ mà, hay là do năm đó nàng không để ý nên không biết?

Bàn tay to đan vào vào ngón tay thon dài của nàng chậm rãi đưa lên môi, Dương Thiên Phong vẫn bào trì nụ cười như xuân phong của mình: “Ta không biết Nhạc đế có một đôi nữ nhi song bào, thế nên lúc đầu ta thấy nàng chạy đến thái độ lại thân thiện như vậy nên không hỏi rõ danh tính mà đinh ninh chắc trong đầu. Đến khi nàng rời đi ta mới phát hiện ta nhầm rồi.” Cho hắn mười cái não hắn cũng nghĩ không ra gan nàng to như vậy, với một nam tử không quen biết cũng dám chạy đến hỏi chuyện rồi bảo người dạy mình.

Nguyên lai hắn đã từng gặp Nhạc Thanh Loan nên mới nghĩ nàng là nàng ta nên không hỏi thân phận liền đã hứa hẹn. Đột nhiên nàng nhớ đến một đoạn đối thoại cùng nàng ta ở đời trước. Nàng ta trách mắng nàng ra đời trước nàng ta, trách nàng cướp đi tất cả của nàng ta, thế nên thứ nàng ta làm chỉ là lấy lại thứ thuộc về mình mà thôi.

Lại còn bảo rằng Dương Thiên Phong vốn là gặp nàng ta trước thế mà hắn lại cười nói cùng nàng. Lúc đó nàng vạn lần không hiểu, nàng còn chưa từng gặp qua Dương Thiên Phong cơ mà. Nguyên lại liền ám chỉ đến chuyện này.

“Nương tử, đời trước ta hứa cùng nàng nhưng đến đời này mới có thể làm được, nàng có trách ta không?” Miệng thì hỏi nhưng đáy lòng hắn biết rõ nàng sẽ trách hắn.

Nhạc Xích Vũ mở to mắt nhìn chằm chằm người trước mặt, một lúc lâu nàng mới nói: “Chuyện đã qua rồi.” Mắt nàng lại dời lên trên mặt hồ, sóng nước lăn lăn trên mặt hồ trong veo.

“Nàng thực sự cũng không thể tha thứ cho ta?” Dương Thiên Phong nén lại cổ khó thở hỏi nàng. Câu này hắn đã từng hỏi nàng ở Ngạn quốc, nàng bảo đời sau hẳn nói, hiện chẳng phải đã qua một đời rồi sao.

Nhạc Xích Vũ rút tay lại lại không mặn không nhạt nói: “Nếu như lúc đầu ngươi nói thật cùng ta thì có thể.” Âm thanh của nàng nhẹ như bụi, chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng có thể tiêu tán không còn vết tích.

“Ta có...” Dương Thiên Phong còn chưa nói xong nàng đã xoay lưng bước trở về phương hướng của tẩm cung. Hắn không thể làm gì khác hơn là đi theo cùng. Nàng chưa muốn nghe không nên bữa ép nếu không sẽ phản tác dụng thì tiêu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.