🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Ngay khi không người đáp trả Nhạc Xích Vũ muốn khom người nhặt lại đấu lạp thì lại nghe một âm thanh sau lưng vang lên.

“Xích nhi, nàng thật không ngoan, ta chỉ chợp mắt một chút nàng liền trốn ra bên ngoài chơi đùa rồi.”

Không chỉ có đám người có mặt ở hiện trường mà đến bản thân Nhạc Xích Vũ cũng bị hách đến kinh nhìn về phía phát ra âm thanh. Mọi người bị dung mạo của Nhạc Xích Vũ làm chấn kinh rồi hiện còn gặp phải chuyện này nữa a. Hôm nay quả là nhiều chuyện xảy ra quá kỳ lạ rồi.

Chỉ thấy Dương Thiên Phong đồng dạng một thân thâm lam sắc viền đen tú văn ngân tuyến bước đến. Ba nghìn sợi tóc đen dài cột cao trên đỉnh đầu cố định bằng kim quan bắt mắt chạm trỗ tiểu văn nhỏ đầy tinh tế, lưu tô hai bên theo đường thẳng chạy dọc xuống tô điểm ngũ quan vốn tinh xảo của hắn. ngay cả kim quan của Tô Lập Sênh cũng không sánh bằng.

Đôi mắt tinh anh hữu thần lại có chút giảo hoạt đoạt nhân tâm chỉ nhìn mỗi một mình Nhạc Xích Vũ. Chân mại khai cước bộ oai vệ đi tới bên cạnh nàng.

Nhạc Xích Vũ kinh trụ nói không nên lời, đây là thế nào a? Hắn...hắn đã hết ngốc rồi? Làm sao có thể? Ngủ một giấc làm sao có thể hết ngốc được. Có ai nói cho nàng biết chuyện này là thế nào không? Là mê hương của nàng có vấn đề sao, không có khả năng.

Dương Thiên Phong mỉm cười nhu hòa nhìn thê tử đang bị hắn hách đến nói không nên lời: “Nàng nhìn cái gì? Sớm bảo nàng đi đâu cũng phải mang đấu lạp thế mà bị người kéo xuống mất rồi. Lần sau không cho phép ra ngoài một mình nữa.” Tay không quên ôm lấy eo nhỏ của thê tử, miệng tuy trách cứ nhưng câu câu tự tự đều lộ ra thập phần túng sủng.

Lúc này Nhạc Thanh Loan khỏi nói có bao nhiêu hối hận. Làm sao mà nghĩ đến một người si ngốc năm năm còn có thể khôi phục thần trí chứ. Hiện tuy mọi người ở Ly quốc đều biết nàng được Tô Lập Sênh sủng ái nhất nhưng bên cạnh hắn còn rất nhiều tiểu thiếp.

Mỗi ngày nàng đều phải đối mắt với việc chia sẻ trượng phu nhưng Nhạc Xích Vũ lại không. Chỉ cần mỗi tối trở về một mình nằm một giường là đã hận đến chết rồi, còn phải lo lắng hắn đến chỗ còn tiện nhân nào càng khiến nàng giận đến nổ phổi hơn.

Mắt của Tô Lập Sênh tối hẳn đi, đây là thế nào nha? Vì sao không nghe được báo lại Dương Thiên Phong đã khỏi bệnh? Xem ra hắn là không thể để hắn bình an hồi Kim quốc rồi.

“Xương vương Kim quốc đã lâu không gặp.”

Lúc này Dương Thiên Phong mới ngẩng đầu lên, nụ cười ôn nhu lúc nãy cũng thu trở về: “Bổn vương không nhớ đã từng gặp qua thái tử Ly quốc, bất quá, hy vọng thái tử Ly quốc trông chừng thê tử của mình, tránh chọc vương phi của bổn vương mất hứng.”

Nói xong hắn lại nhìn Nhạc Xích Vũ, tay xoa xoa lên gương mặt đẹp không tỳ vết của nàng, không nói lời nào bế nàng nàng ôm trở về tẩm cung. Bỏ lại một đám người ngây ngốc cùng những ánh mắt đầy hiếu kỳ ở phía sau.

Suốt dọc đường đi hai người không hề nói với nhau câu nào, người kinh hách thì cứ kinh hách, ngươi bước thì vẫn cứ bước. Về đến ngọa thất của của tẩm cung Nhạc Xích Vũ mới tìm được tiếng nói cho bản thân.

Nàng ngồi ở trên giường nhìn hắn trân trối, lắp bắp hỏi: “Ngươi...ngươi khi nào...khi nào hết ngốc?” Hắn là ngã giường hay trong lúc tìm nàng liền té xuống hồ nên hết ngốc? Cũng không thể trách nàng được, vì y phục của hắn cũng đã đổi. Nhưng là, hắn vì sao nhớ được nàng? Không phải có lại trí nhớ câu đầu tiên là hưu đi nàng sao?

Dương Thiên Phong nắm lấy tay nàng, đạo lực càng ngày càng chặt, không nhanh không chậm nói: “Trước lúc ta đến Ngạn quốc tìm nàng.” Đôi đồng tử đen như mực khẽ run không ngừng nhìn thẳng thể tử, phản ứng của nàng khiến hắn khẩn trương đến không thở được.

Hắn...trọng sinh? Nhạc Xích Vũ bị hách đến không nhẹ, rất lâu nàng cũng không thể định được thần. Đây nghĩa là đời này hắn không hề sỏa, hắn nhớ được tất cả, hắn đem nàng đùa giỡn trong tay. Nước mắt của nàng không ngừng lăn trên gò má ửng đỏ, hai phiến môi run run nức nở khiến người đau lòng.

Dương Thiên Phong nhịn không được kéo nàng ôm chặt vào trong lòng: “Nương tử, thật xin lỗi, để nàng ủy khuất rồi.” Tay hắn vuốt vuốt lưng nàng trấn an, âm thanh kia, hành động kia càng khiến Nhạc Xích Vũ khóc mỗi lúc một to hơn.

Trong ngọa thất hiện tại bầu không khí nặng nề bao trùm, tâm của Dương Thiên Phong treo lơ lửng. Qua một lúc lâu, Nhạc Xích Vũ mới dần bình tĩnh trở lại, nàng sụt sịt mũi mạnh đẩy hắn ra.

“Ngươi cư nhiên xem là ta con ngốc mà đùa giỡn, ngươi vui lắm sao?” Đôi mắt nàng đỏ hoe nhưng lại mang theo sự lạnh lẽo của đời trước nhìn thẳng vào Dương Thiên Phong.

Hóa ra, tất cả đã sớm được sắp đặt trước, tay nàng bất giác đưa lên lau nước mặt. Lại thêm một kinh hỉ, gương mặt của nàng, nhưng nốt mụn nước ghê tởm kia đã không biết từ lúc nào biến mất rồi. Sợ rằng đây cũng là tác phẩm của hắn đi.

Ngoại trừ hắn còn ai sẽ biết được mặt nàng có thể chữa? Vậy lúc hắn không để nàng dùng thuốc nữa chính là lúc mặt nàng đã khỏi. Hắn vì sợ nên mới để nàng mang đấu lạp che đi. Vậy thứ mà Phan Lập cùng đám người Nhạc Thanh Loan thấy chẳng phải là dung mạo vốn có của nàng thì còn là gì!

Dương Phong Thiên sớm đoán trước được phản ứng này của nàng nhưng lại vẫn là kinh ngạc muôn hình vạn trạng. Hắn có chút nói không nói lời, ánh mắt kia là thứ hắn sợ nhất, nàng xem như không nhìn thấy hắn.

Cố sức kéo nàng trở về trong lòng mình cấp cấp giải thích: “Nàng nghe ta nói, ta không phải cố ý lừa gạt nàng đâu.”

Nhạc Xích Vũ ôm chặt lấy hai tai của mình, kích động cố sức lắc đầu, cố sức vùng vẫy, nàng nghĩ nàng sắp điên rồi. Vì sao nàng lại nhận không ra hắn trang sỏa cơ chứ? Đời trước nàng chỉ một mắt là nhận ra ngay.

“Ta không nghe, ta không nghe.”

Đến hô hấp hắn cũng không để ý đến chỉ kéo tay nàng xuống, vội mang hết những thứ từ lúc hắn từ Ngạn quốc trở về Kim quốc nói cho nàng nghe. Sau đó hô to gọi Trạch Nghiễm mang hộp vào, hắn tiếp nhận hộp Trạch Nghiễm thức thời lui ra ngoài.

“Tiểu Võng của nàng ở đây.”

Nhạc Xích Vũ căn bản không có tâm tình nghe hắn nói chuyện của đời trước nàng không muốn biết nữa. Chỉ là nghe được tiểu Võng tất cả hành động của nàng như đình chỉ lại, mắt nàng nhìn vào hộp trên tay hắn.

Dương Thiên Phong đưa hộp đến trước mặt nàng: “Mỗi đêm ta đều mang nó ra giúp nàng hút độc lại sợ nàng phát hiện nên mới có hành động thân mật với nàng.”

Nhạc Xích Vũ không nghe được gì nữa, tay nàng run rẩy đưa lên nhận lấy hộp. Tiểu Võng sẽ nhận ra nàng chứ? Nàng cẩn thận chậm rãi mở nắp hộp, hô hấp cũng chậm đi không ít.

Con nhện độc vương vừa được thả lập tức bò ra, nàng bò lên tay của Nhạc Xích Vũ ngoan ngoãn tìm một chỗ thoải mái mà nằm. Không phải nó cũng trọng sinh mà chỉ là nó nhớ được chủ nhân của nó mà thôi. Mỗi đêm nó đều gặp nàng cơ mà.

Nhạc Xích Vũ đưa tay che miệng lại nức nở một phen. Dương Thiên Phong cũng không dám manh động ôm lấy nàng như lúc nãy nữa. Hắn biết được tiểu Võng sẽ không cắn nàng nên mới để Trạch Nghiễm mang vào đây.

Bầu không khí trong phòng lại một lần nữa lâm vào trong tĩnh mịch. Đột nhiên bên ngoài có tiếng cung nhân trao đổi cùng Trạch Nghiễm sau đó lại nghe hắn hội báo: “Gia, vương phi, Nhạc đế Nhạc hậu cho thỉnh cùng nhau dùng bữa.”

Dương Thiên Phong thấy thê tử chỉ vừa bình tĩnh một chút hắn liền từ chối. Có chuyện gì liền để tẩy trần yến ngày mai mới nói. Hắn nhìn thê tử một hồi lại nói: “Ta ra ngoài trước, nàng an tĩnh lại chút nữa chúng ta cùng nói chuyện được không?”

Nhạc Xích Vũ vẫn ngồi đó nhìn tiểu Võng trong tay không hề đáp trả, cứ hệt như lúc nàng ở Ngạn quốc vậy.

“Vậy ta ra ngoài trước.” Dương Thiên Phong khẽ thở dài rồi xoay rời đi. Trước hết hắn đi tắm đã, người sạch sẽ thoải mái mới có thể nghĩ ra cách thuyết phục nàng.

Chỉ là khi hắn trở về cửa của ngọa thất đã bị tiểu Võng không biết từ lúc nào dùng mạng nhện giăng đầy. Chỉ chừa có những cái lỗ hỏng bé tý đến hắn nhìn thấy thê tử đang ngồi soi gương trước bàn trang điểm mà thôi.

Đáng chết! Vì sao hắn lại quên mất thê tử có chiêu này a!

Hắn lại bày bộ dáng si ngốc ra lừa nàng: “Nương tử nương tử, nàng bảo tiểu Võng cho ta vào đi, ta thật sự có chuyện muốn nói với nàng cơ mà.”

Không phải hắn không muốn vào mà là hắn vô pháp vào trong. Độc của tiểu Võng rất lợi hại, tỉ như cầm kiếm chém vào mạng thì độc cũng từ kiếm truyền đến tay người cầm. Còn ném đồ để phá thì càng là khỏi nghĩ đi, hắn đã từng thử qua rồi, mạng nhện này rất dai dùng chủy thủ, phi tiêu, đá hoặc những thứ to to nặng nặng ném cũng không chút động đậy đừng nói đến hiện tại giăng dày như vậy.

Càng là không thể dùng lửa đốt, bởi vì tơ của tiểu Võng dẫn lửa rất nhanh, nếu là đốt, nhất định cháy tan tành. Mà cho dù không có hiện tượng này đi nữa, hắn nếu là dám đốt nàng nhất định cạch mặt hắn luôn.

Nếu như có thể hiện tại hắn lập tức dùng tốc độ nhanh nhất của mình xông vào, cho dù chết cũng phải nhìn thấy nàng. Chỉ là hắn có chuyện của hoàng thất. Lại còn chuyện ở Ngạn quốc đời trước nữa, dù gì cũng phải bảo vệ hoàng muội an toàn, còn phải tìm dược trị cho đại hoàng huynh. Chủ mưu chưa chết hắn lý nào bỏ mạng với lý do như thế.

Nhạc Xích Vũ vẫn không trả lời, mắt nàng nhìn chằm chằm ảnh ngược của mình trong gương đồng. Nghĩ không ra đời này sớm như vậy dung mạo của nàng đã trở về rồi.

Dương Thiên Phong ở ngoài vừa kêu gào vừa la hét muốn vào. Nhạc Xích Vũ bên trong vẫn như tượng gỗ mặt điếc tai ngơ cùng tiểu Võng chơi đùa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.