Ba ngày sau, Nhạc Xích Vũ cùng Dương Thiên Phong rời khỏi Kim quốc đến Nhạc quốc. Thiệu Khánh đế cùng Thiệu Khánh hậu dặn dò rất nhiều thứ cũng mang không ít lễ vật cho bọn họ tặng cho Nhạc đế.
Ngồi trên xe ngựa, Nhạc Xích Vũ luôn mang tâm trạng nặng nề, tinh thần một khắc cũng không thả lỏng ra được.
Dương Thiên Phong miệng líu lo ton hót dỗ ngọt thê tử nhưng tâm đã sợ đến dường như đập nhanh hơn bình thường rất nhiều. Đây là cơ hội hắn vì thê tử lấy lại mặt mũi, nhưng thái độ của nàng thật khiến hắn lo lắng. Hắn có nên nói thật với nàng hay không?
Chặng đường đến đó cũng như đời trước vậy. Chỉ là đời trước mọi chuyện đều rất thuận lợi còn lần này năm lần bảy lượt gặp thích khách. Trạch Nghiễm bận rộn không ngừng, Phong Linh thấy hắn bị thương cũng là đau lòng một mảnh.
Dương Thiên Phong được nhiên biết được Phan Lập sẽ nhân cơ hội này lấy mạng hắn rồi. Đời trước thê tử của hắn là xấu nữ sẽ không người đoạt, hiện là khác, nàng chính là ngang bằng cùng đệ nhất mỹ nhân lục địa. Thế nên hắn âm thầm hạ quyết tâm, xem như nhất tiễn hạ song điêu vậy, chỉ là sợ khiến thê tử kinh hách.
Đoàn người tiến vào Nhạc quốc, Dương Thiên Phong vẫn chưa nghĩ xong phải nói với nàng thế nào nên hắn vờ ngủ. Tiến đến hoàng cung, Nhạc đế Nhạc hậu vui vẻ đứng ở sân lớn ngoài đại điện chờ đợi.
Đại thần hai bên đứng đầy, vừa nghe thái giám cao giọng thông báo Tô Lập Sênh cùng Nhạc Thanh Loan đến mọi người đều quỳ xuống hành lễ. Nhạc đế Nhạc hậu cười đến híp mắt cho miễn lễ.
Nhạc Thanh Loan một thân thái tử phi bào phục của Ly quốc chậm rãi bước đến chỗ Nhạc hậu, gương mặt đỏ ửng nở một nụ cười khuynh thành. Tô Lập Sênh ở bên cạnh đỡ lấy nàng bước lên bậc thang đá chín bậc. Hành động này của hắn khiến mọi người ngưỡng mộ không ngớt lời.
Lúc này giọng của thái giám có chút bất đắc dĩ thông báo Nhạc Xích Vũ cùng Dương Thiên Phong cũng tiến đến. Mọi người nghe được thì sự khinh bỉ nồng nặc bào trùm hết bầu không khí lúc này.
Trong mắt của Nhạc đế Nhạc hậu có chút không vui nhìn về phía người sắp đến. Thịnh thế của Kim quốc sắp không còn nữa rồi, để xem còn hống hách được bao lâu. Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, đạo lý này luôn đúng.
Chỉ là không thấy thân ảnh của hai người bọn họ đâu chỉ thấy một cổ xe ngựa cùng một đoàn người mang lễ vật tiến đến. Xe ngựa tiến đến trước mặt Nhạc đế Nhạc hậu không người dám tiến lên ngăn cản chỉ thấy được mặt của đám hoàng thấy đen thui một mảnh.
Trạch Nghiễm cùng Phong Linh ngồi ở trước xe ngựa, nhìn thẳng phía trước. Tay của Trạch Nghiễm cố sức một cái ba con ngựa đồng loạt ngừng lại. Phong Linh hướng vào trong xe ngựa thông báo: “Vương phi, đã đến.”
Mọi người nhìn thấy xe ngựa xa hoa lại to như như vậy, những ba còn ngựa kéo nha, ai cũng là có chút nói không nên lời. Một xấu nữ như Nhạc Xích Vũ cư nhiên lại được vinh hoa như vậy, đây là nằm mơ cũng không ai nghĩ ra được.
“Ân.” Nhạc Xích Vũ đắp qua một chăn bông cho sỏa trượng phu rồi thẳng thắt lưng bước ra xe ngựa.
Phong Linh Trạch Nghiễm nhảy ra khỏi xe, mỗi người một bên vì nàng mở cửa xe ngựa. Nhạc Xích Vũ vẫn mang đấu lạp xuất hiện ở trước mặt mọi người. Nàng vận một thân thâm lam sắc viền đen tú văn bằng ngân tuyến cực kỳ bắt mắt.
Cao ngạo đứng trên xe ngựa, gió thổi bay y phục cùng trướng sa mỏng hắc sắc trên đấu lạp. Nàng hỏi khom người hành lễ: “Xương vương phi Kim quốc Kim Nhạc Thị Xích Vũ tham khiến Nhạc đế Nhạc hậu.”
Kỳ thực nàng vì sỏa trượng phu nên mới trực tiếp cho xe ngựa chạy vào trong. Dù gì thì phụ mẫu cũng không dám hiện tại trở mặt cùng Kim quốc. Ngay cả xưng hô nàng cũng đổi bởi bọn họ không xem nàng là nữ nhi, nàng cùng một họ đã là một đao lưỡng đoạn rồi.
Đoàn người Kim quốc cũng theo nàng hành lễ. Chỉ là bọn họ không có hành đại lễ.
Mọi người nghe được mồm trương khẩu ngốc, đây là phân rõ ranh giới. Chỉ là mang đấu lạp có nghĩa là gương mặt kia càng ngày càng kinh tởm hãi nhân rồi. Nhưng ngốc tử đâu? Vì sao chỉ có mỗi mình Nhạc Xích Vũ quy ninh? Như vậy sẽ là bị người xem thường.
Nhạc đế vẫn còn đang sợ Kim quốc nên vẫn giữ vẻ mặt hòa ái cười nói: “Miễn lễ miễn lễ, Vũ nhi vì sao lại xưng hô xa cách như vậy a.”
Nhạc hậu nhìn thấy có hả hê như xả được cơn giận, thái độ cũng không kính sợ như trước: “Xương vương gia Kim quốc nơi nào, vì sao không cùng trở về a?” Nếu là không có Dương Thiên Phong nàng cũng không tin một xấu nữ có thể đả động được đến Thiệu Khánh đế Thiệu Khánh hậu.
Nhạc Thanh Loan cũng mở thanh: “Tỷ tỷ, tỷ phu cũng thật là quá vô tâm rồi, nhớ lúc trước rõ ràng là yêu thương tỷ tỷ như vậy hôm nay cũng không về cùng a.” Đây ám chỉ Nhạc Xích Vũ bị Dương Thiên Phong vắng vẻ rồi, càng nói đến chính là năm đó Dương Thiên Phong không có mắt nhìn người.
Trạch Nghiễm nghe thấy hừ thầm, đám người ngu ngốc, bị vương gia nhà hắn chỉnh mấy lần còn chưa đủ sao? Lần này còn dám chạm vào vương phi sợ là chút nữa tiết mục gì trình diễn vẫn còn chưa biết đâu.
Dương Thiên Phong ở trong xe ngựa cười nhạt, hắn tự châm cho mình một ly trà rồi chậm rãi nhấm nháp. Hiện vẫn chưa nên xuất hiện để nàng độc diễn đã tránh nàng giận hắn thì nguy to.
Âm thanh của Nhạc Xích Vũ không nhanh không chậm vang lên: “Vương gia đi đường mệt mỏi đã ngủ không tiện đánh thức, thỉnh Nhạc đế Nhạc hậu kiến lương.” Lưng thẳng, đường nhìn ngang tầm với đám hoàng thất Nhạc quốc, tuy không thấy rõ dung mạo nhưng khí thế của nàng vẫn là không kém bất kỳ người nào.
Dứt lời nàng nói cùng đoàn người: “Mau mang lễ vật dâng lên.”
Sau đó lại hướng Nhạc đế nói: “Phụ hoàng mẫu hậu lần này để Xích Vũ quy ninh còn tặng không ít lễ vật dâng đến chúc thọ Nhạc đế. Thỉnh Nhạc đế qua nhãn.”
Mọi người lại một trận chấn kinh, nàng gọi phụ hoàng mẫu hậu là ám chỉ Thiệu Khánh đế Thiệu Khánh hậu sao? Không có khả năng, một nữ tử không có dung mạo làm sao có thể được người lưu ý như vậy.
Nhạc đế nhìn thấy lễ vật rồi lại miễn cưỡng cười nói: “Vậy còn phiến Vũ nhi trở về thay Trẫm cảm tạ tâm ý của Thiệu Khánh đế Thiệu Khánh hậu rồi.” Tay dưới ống tay áo sớm giận đến run cầm cập. Nghịch nữ, đúng là nghịch nữ a!
“Nhất định.” Nhạc Xích Vũ nhàn nhạt đáp qua lại nói: “Nếu không còn chuyện gì Xích Vũ đi đầu cáo lui, mọi người cũng đã mệt mỏi muốn trước đến dịch quán nghỉ ngơi.”
Nhạc đế vội phân phó người mang bọn họ đến dịch quán. Chỉ là Nhạc Xích Vũ thân là công chúa hòa thân của bổn quốc liền phải để nàng trở về tẩm cung.
Nhìn theo đoàn người đi mất Nhạc đế câm phẫn cực điểm. Nếu không phải thế lực của Nhạc quốc cùng Ly quốc liên thủ lại vẫn chưa đủ cường thì hắn có cần phải như thế không?
Nhạc hậu trừng trừng bóng đoàn người rồi lại nở nụ cười với Nhạc Thanh Loan: “Loan nhi, ngươi ở Ly quốc sống có tốt không, có quen không?”
Tô Lập Sênh ở bên cạnh chen miệng báo cáo: “Nhạc mẫu đại nhân an tâm, ta nhất định chăm sóc tốt cho nàng.” Tay cũng không quên ôm lấy Nhạc Thanh Loan thể hiện tỉnh cảm của bản thân.
Thế là mọi người giải tán để cho đám người hoàng thất Nhạc quốc có thời gian hàn huyên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]