Dương Thiên Phong hồi phủ trở về phòng, thấy thê tử vẫn còn an ổn nằm trên giường hắn trút y phục rồi cũng lăn lên giường. Lúc này viện tử cũng lờ mờ sáng rồi, hắn ôm lấy thê tử nhắm mắt lại. 
Qua đi chưa bao lâu, ánh dương quang tiến thất, mi mắt của Nhạc Xích Vũ khẽ động, nàng chuyển mình nhìn sỏa trượng phu nằm bên cạnh, tay khẽ vỗ vỗ mặt hắn gọi: “Tướng công, thức dậy thôi, chúng ta đến Việt vương phủ thăm A Tịch, hôm qua có lẽ nàng rất sợ.” 
“Nương tử nương tử, hôm nay không đi có được không ta còn muốn ngủ muốn ngủ.” Bày ra tính tình tiểu hài tử, Dương Thiên Phong mang chăn trùm lên mặt biểu tình sống chết không rời giường. 
Nhạc Xích Vũ phì cười trách mắng: “Đêm qua ngủ sớm như vậy hôm nay vẫn còn muốn ngủ, chàng là heo sao? Mau thức dậy thôi.” Nàng ngồi dậy, khom người kéo hắn lên cho kỳ được. 
Dương Thiên Phong thầm kêu khổ, hắn chỉ vừa ngủ thôi mà. Hắn lắc lắc đầu quyết tâm không chui ra khỏi chăn mặc cho thê tử kéo. 
Khi sinh khí Nhạc Xích Vũ đứng lên dùng hết sức kéo chăn ra khỏi người sỏa trượng phu thì lại hoảng hồn vội vứt chăn đi ân cần ngồi bên cạnh hỏi han hắn: “Tướng công làm sao mắt lại đen như vậy? Đêm qua không có ngủ?” 
Dương Thiên Phong vốn là che đi không để nàng phát hiện, chỉ là phát hiện rồi thì đã sao, hắn cũng vẫn có biện pháp đối phó nàng: “Do đêm qua ta khó chịu nghe lời nương tử tưởng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-hoa-than/3153776/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.