Thấy bóng lưng của Dương Thiên Phong đi khuất, Dương Cảnh Phong thấy Dương Hoài Phong không có ngăn trở mới mở miệng hỏi: “Đại hoàng huynh, huynh vẫn còn tin tưởng nhị hoàng huynh như vậy?” Đây là thấy chết không sờn sao? 
Dương Hoài Phong ngồi trên mộc lăn nhìn thẳng ra phía cửa còn lưu lại hoa tuyết bay do mã xa để lại, rồi dời tầm nhìn xuống đôi chân của mình: “Dù gì cũng một hồi huynh đệ, ta muốn nghe nhị hoàng đệ giải thích rõ ràng. Phụ hoàng thường dạy huynh đệ có kiếp này không có kiếp sau ta vẫn muốn hảo hảo giữ gìn.” 
“Nhưng sự thực đã ở trước mắt, còn có thể không tin?” Dương Cảnh Phong vẫn còn tính tính nóng nảy chưa sửa được mà hô to. 
Dương Hoài Phong không nói mà vẫn chỉ nhìn chân của mình. Đúng chân của hắn đích thực là bị người hại, chỉ là đến giờ phút hiện tại hắn vẫn có chút không tin tưởng Dương Thiên Phong sẽ vì ngôi vị thái tử mà hạ ngoan thủ với hắn. 
Hồi lâu hắn mới nhàn nhạt nói: “Được rồi, hồi phủ thôi.” Mắt hắn dời lên người Dư thị đang nằm ở trên đất lạnh: “Đỡ nàng cùng về thôi, nhị hoàng đệ nói đúng đệ cùng không nên đối với thê tử như vậy.” Dù gì cũng là muốn dụ Dương Thiên Phong xuất mã Dương Cảnh Phong đâu cần dùng nữ tử như vậy. 
Dương Cảnh Phong nhìn Dư thị nằm trên đất, mắt hắn có chút không phục khi bảo hắn bế nữ nhân đanh đá này. Nhưng nếu mượn tay người khác thì khác nào đầu hắn có thêm cái 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-hoa-than/3153774/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.