Vân Ly phát hiện công việc của Tạ Thanh Dung dường như cũng không bận rộn lắm, bởi vì thời gian hắnở nhà nghỉ ngơi mỗi tháng còn nhiều hơn vài ngày so với tưởng tượng của nàng. Có điều tuy thỉnh thoảng hắn trốn việc, nhưng chẳng thấy ai quản hắn, có lẽ đầu tiên là do hắn hợp lòng mọi người, thứ hai là do mọi người nể mặt mũi hoàng đế mà không dám trách mắng nặng nề.
Hôm nay lại là ngày hắn nghỉ ở nhà. Vân Ly cũng không có chuyện gì làm, hai người chơi cờ để giải khuây, đương nhiên toàn bộ đều là Vân Ly thua. Tới giờ dùng cơm trưa, hai người đột nhiên nhiền thấy Vân Duyệt mỉm cười nhẹ nhàng đi tới. Hạ nhân trong phủ bọn họ cực ít, hơn nữa hai người Tạ Thanh Dung và Vân Ly nào có tâm tư quản gia, hạ nhân lười biếng cũng là chuyện bình thường.
Vân Duyệt vốn sắc nước hương trời, được người đời tán tụng là mỹ nhân tuyệt sắc, hôm nay lại tỉ mỉ ăn mặc một phen, cung trang tơ lụa đỏ chót thướt tha, tóc búi theo kiểu lưu hành nhất hiện giờ, đồ trang sức trân châu phỉ thúy hợp phong cách, trâm cài tóc tinh xảo đung đưa, quả thực tiên nữ trên trời cũng chưa chắc sánh bằng. Hơn nữa nàng ta còn dùng hương liệu đắt đỏ do phiên quốc tiến cống, mùi hương ngọt mà không ngấy, lại không mất vẻ cao quý ung dung, khiến người ta khó có thể quên. Ngay cả hoàng hậu cũng chưa chắc có được hương liệu quý giá đến thế, quả nhiên Vân Duyệt không hổ là nữ nhi mà Hoàng đế yêu thích nhất, Tam công chúa xinh đẹp tôn quý nhất của vương triều Đại Hạ.
Vân Duyệt uyển chuyển ưu nhã đi vào phòng, nhìn thấy hai người thì cười nói: "Tiểu muội và phò mã quả nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-gap-sai-nguoi/26832/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.