Phương Vi Đạo ngồi xuống đất, từ những dược liệu rải rác bên cạnh, tiện tay nhặt lấy một cọng cỏ. 
Hắn định vẽ quẻ trong lòng bàn tay, rồi hỏi ta: "Tiểu Lam là ếch sinh vào năm nào, tháng nào, ngày nào?" 
Ta ngẩn người: "Ta không biết." 
"Nàng không biết?" 
"Ta quen Tiểu Lam khi hắn đã ở trong hoàng cung Bắc Lương không biết bao nhiêu năm. Hắn chưa từng nói với ta hắn sinh năm nào, nhưng ta biết ta là ếch của năm Thái Nguyên thứ mười. Tiểu Lam đã nói với ta như vậy." 
"…" 
Phương Vi Đạo thu cọng cỏ lại, nói: "Xin lỗi, nếu không biết ngày sinh của chú ếch đó, ta e là không thể giúp được." 
Ta nhìn hắn với ánh mắt nghi ngờ, dò xét từng biểu cảm trên gương mặt hắn: "Nhưng ta cảm thấy ngươi đang giả vờ. Ngươi chính là Tiểu Lam!" 
"Ta không phải mà." 
"Thừa nhận mình là ếch thì có sao đâu?" 
"Ta thật sự không phải." 
"Ta đã sống với Tiểu Lam nhiều năm, rất quen thuộc với mùi của hắn." 
"… Nàng đang nói rằng, trên người ta có mùi của ếch?" Phương Vi Đạo trông rất khó tin. 
Ta gật đầu: "Đúng vậy, đó là mùi hương của cỏ non và sương mai." 
"Nhất định nàng đã ngửi nhầm. Trên người ta chỉ có mùi đắng của thảo dược." 
"Không, là hương thơm." 
Dứt lời, ta bất ngờ nhào tới, giống như một chú chó, vùi mặt vào lòng hắn, hít hà loạn xạ. 
Đang ngửi hăng say, ta bất chợt ngẩng đầu lên, đối diện thẳng với ánh mắt lạnh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-ech/3738172/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.