Ta nhớ rất rõ, trong nội điện của Phương Vi Đạo có treo một thanh bảo kiếm với vỏ xanh ngọc bích. 
Trên chuôi kiếm còn khảm một viên đá xanh lấp lánh tuyệt đẹp. 
Ngay từ cái nhìn đầu tiên, ta đã vô cùng thích nó. 
Lúc này lại càng ngứa ngáy trong lòng, liền mặt dày chạy đến tìm hắn. 
Quả nhiên, Phương Vi Đạo không muốn đưa kiếm cho ta. Hắn nhỏ mọn nói: "Hôm trước nàng nói ta thế nào nhỉ? Rằng ta là con gà què, không có phong thái oai hùng của ếch, còn thua xa ếch?" 
"Ôi, ta đã từng nói thế sao? Ta không nhớ nữa, nhưng đúng là ta có hơi nóng tính. Quốc sư đại nhân, ta xin lỗi ngươi nhé." 
Phương Vi Đạo ngồi xếp bằng dưới đất, tay cầm chày nghiền dược liệu trong cối đá nhỏ. 
Chiếc cối đá bằng ngọc tinh xảo nằm trong đôi tay trắng trẻo, thon dài của hắn, phát ra ánh sáng mờ ảo. 
Dáng vẻ thuần thục của vị quốc sư áo trắng tựa như tiên nhân, dưới ánh sáng từ lò luyện đan càng thêm phần tôn quý và tuấn mỹ. 
Trông hắn chẳng khác nào một bức tranh thoát tục. 
Ngay cả ta – vốn là một con ếch hóa người – cũng bị hắn làm cho sững sờ. 
Dưới ánh nhìn đầy kinh ngạc của ta, Phương Vi Đạo chậm rãi quay đầu, mỉm cười nhẹ, rồi thốt lên bốn chữ: "Gà què không cho." 
Ánh mắt ta lập tức trở lại bình thường, nhìn hắn với vẻ mặt đầy uất ức: "Quốc sư đại nhân, ngươi so đo với một con ếch làm gì, đừng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-ech/3738170/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.