Đồ lão cá chạch đáng chết! Lại dám gọi loài ếch ta là côn trùng độc hại!
Trong cơn tức giận, ta lại tức thêm một lần nữa.
Nhưng chẳng mấy chốc, ta bắt đầu cảm thấy tự trách, nhớ lại lời Tiểu Lam từng nói.
Ta thật sự quá nóng vội, chính ta đã gây rắc rối cho tất cả các loài côn trùng trong hoàng cung.
Vừa lo lắng vừa áy náy, ta cuống cuồng muốn thoát khỏi nơi này để báo tin cho Tiểu Lam.
Nhưng ta chỉ có thể lượn lờ quanh khu vực tẩm cung của Thục Chiêu Nghi.
Mãi đến khi đêm khuya, ta mới lơ lửng được đến Cảnh Di Cung.
Thi thể của An Bình nằm trong cỗ quan tài ở gian phụ.
Công chúa An Ninh, vì cho rằng chuyện này quá xui xẻo, lại viện cớ lo lắng cho đôi mắt của mẫu thân mình, đã chuyển ra khỏi tẩm cung.
Lúc này, trong cung hoàn toàn vắng lặng, tĩnh mịch như một nghĩa địa.
Bắc Lương Vương đã ra lệnh rằng t.h.i t.h.ể của Công chúa An Bình sẽ được giữ lại bảy ngày, sau đó chôn cất tại khu mộ ở phía bắc thành Cô Tàng.
Đúng là một ý tưởng điên rồ, nơi đó hẻo lánh, hoang vắng vô cùng.
An Bình đáng thương của ta, ngay cả khi c.h.ế.t cũng không được an táng trong vương lăng.
Hồn ta trôi nổi trên quan tài của nàng, nhìn gương mặt trắng bệch của nàng, cuối cùng không kìm được mà òa lên khóc.
Không biết đã qua bao lâu, khi ta nghe thấy một tiếng "Ồ" vang lên từ phía sau, liền giật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-ech/3738154/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.