Sáng tinh sương, tia nắng đầu tiên lặng lẽ soi thấu vào căn phòng.
Thương Nguyệt Ngạo Vân theo bản năng đưa tay muốn kéo thiên hạ bên cạnh vào trong lòng, thân thủ vươn tay lại ôm phải không khí.
Hắn sửng sốt, nhanh chóng mở mắt ra, phát hiện trên chiếc giường to như vậy chỉ còn hắn một người.
Trên đệm giường vẫn đương lưu lại mùi hương phảng phất, trong không khí còn có vị tinh ngọt thản nhiên, chứng thực lửa nóng triền miên đêm qua.
Nhíu mày, hắn đưa tay khẽ vuốt một đường lên tấm vải trải giường bên cạnh, trên đó vẫn còn ôn hương dịu ngọt ấm áp, xem ra nàng mới rời đi chưa bao lâu.
Lúc này mới quá canh năm, hắn nhớ rõ phải đến trên dưới canh bốn chính mình mới buông tha nàng, không nghĩ tới thể lực của nàng lại tốt như vậy, không cần nghỉ dưỡng bao lâu đã có thể lặng lẽ trốn.
Xem ra, tối hôm qua hắn còn quá khách khí đi.
Thương Nguyệt Ngạo Vân mỉm cười, khuôn mặt mang vẻ tà mị mê hoặc.
Nghĩ đến kích tình đêm qua, tiếng khóc kêu yêu kiều của nàng, còn có cơ thể mẫn cảm mê người kia, mới vừa nhẹ nhàng động, đã đem lửa nóng của hắn kiềm hút thật nhanh……..
Nghĩ đến lại không tự chủ được, hạ phúc của hắn bỗng nổi lên phản ứng.
Chỉ tiếc, mĩ nhân gợi lên dục vọng nơi hắn dĩ nhiên lại đã rời đi, nếu không hắn nhất định ôm nàng lại mây mưa một hồi, ba ngày ba đêm cũng không để cho nàng xuống giường được. (so good! so “biến thái”! e ủng hộ =)))
Trước khát vọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-dua-gion-tam-co/180404/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.