Chương trước
Chương sau
Đầu lưỡi quấn quanh gian
Hương vị ngọt ngào, một tư vị khiến người ta sa vào không thể gượng dậy nổi
Trong lúc bất tri bất giác
Đã đem bóng dáng đối phương khắc sâu vào trong lòng…
Đó là một tờ thiếp mời màu hồng thanh lịch, trang trí tinh xảo, bốn phía dùng sợi tơ màu vàng thêu thành những hoa văn mẫu đơn tôn quý, trên vải lại được rắc kim phấn, thoang thoảng bay ra một hương hoa mẫu đơn, thản nhiên mơ hồ.
Nắm chặt một góc hồng thiếp, Hoa Lộng Nhi không khỏi phát run toàn thân, khiến cho hồng thiếp cũng run rẩy theo tay nàng.
Nàng đang cực kì hưng phấn.
Hồng thiếp trên tay chính là đại diện cho hi vọng. Thương Nguyệt quốc phát hồng thiếp tuyển phi, là vì nhiếp chính vương Thương Nguyệt Ngạo Vân chọn lựa Vương phi cho mình, chỉ có thiên kim tiểu thư có tư cách phù hợp mới có thể nhận được thiếp mời.
Này chính là cơ hội cho Hoa Vũ quốc bọn họ!
Hoa Vũ quốc chỉ là một đất nước nhỏ bé lân cận Thương Nguyệt quốc, cho dù là tiểu thổ địa, cũng có khả năng can thiệp vào dù thực không dễ, nhưng là, đất nước chỉ có thể dựa vào giao dịch chính trị kiểu này mới có thể phát triển đi lên mạnh mê hơn.
Những năm gần đây buôn bán thưa thớt, dân chúng gặp nhiều khó khăn, mà Hoa Lộng Nhi cho dù thân có là hoàng tộc, cuộc sống cũng không giàu có gì, nhiều lắm chỉ so với dân chúng bình thường cao hơn một chút.
Thực ra không phải không nghĩ tới việc cải thiện tình huống này, làm cho cuộc sống của dân chúng tốt hơn lên, nhưng là quốc gia lại không có tài nguyên gì, kế sách tự cải thiện căn bản là không có chút khả thi.
Hiện tại cơ hội lại tới!
Nếu như có thể trở thành vương phi của nhiếp chính vương Thương Nguyệt quốc, nhất định có thể có được sự giúp đỡ của nước thông gia, không chỉ Hoa Vũ quốc bọn họ thoát khỏi nghèo khó, mà dân chúng cũng sẽ có những ngày yên bình ấm no.
Nghĩ đến đó, Hoa Lộng Nhi không khỏi tươi cười rạng rỡ, đôi mắt đẹp cũng sáng bừng niềm vui híp lại một đường.
Tiền tiền tiền, nàng cần tiền ($o$! =))),mà Thương Nguyệt quốc lại chính là một cái mỏ vàng thực thực to!
“Lộng Nhi! Tiếng cười của ngươi nghe thật là khủng khiếp…” Hoa Mộc Văn nuốt nuốt nước miếng, đối với nụ cười vô phép của nữ nhi thật không dám khen tặng.
“Ha ha, phụ hoàng, cơ hội đã đến với chúng ta!”, nàng ngừng lại tiếng cười, nhưng khóe miệng không những không trở lại bình thường mà còn giương cao thêm, hưng phấn nhìn phụ thân chờ đợi.
“Cơ hội gì?” Nói không đầu không đuôi như vậy, hắn không hiểu nổi lời nói của nữ nhi.
“Chính là cái này.” Lắc lắc thiếp hồng trên tay, ánh mắt Hoa Lộng Nhi tỏa sáng, “Thương Nguyệt quốc tuyển phi thiếp! Nếu con có thể lên làm vương phi nhiếp chính vương, Hoa Vũ quốc chúng ta sẽ được cứu.”
“Vương phi nhiếp chính vương?” Hoa Mộc Vũ nhíu mày, vẫn là không hiểu trọng điểm mà nữ nhi muốn nói.
“Đúng vậy!” Hoa Lộng Nhi gật mạnh đầu, “Người nghĩ xem, chỉ cần lên làm vương phi, chúng ta liền trở thành thông gia với hoàng tộc Thương Nguyệt, mà nếu thành thông gia, cuộc sống chúng ta khó khăn như vậy, bọn họ đương nhiên phải giúp, liền cứ như vậy, cũng sẽ có thể giải quyết vấn đề dân chúng bần cùng.”
Nghe xong lời nói của nữ nhi, ánh mắt Hoa Mộc Văn cũng tỏa sáng theo rực rỡ. (đọc đoạn này cứ liên tưởng đến hai cha con nhà nọ, ánh mắt sáng tưng bừng trước núi tiền trước mắt, lấp lánh lấp lánh xung quanh như trong manga/anime êý =)))))))
“Đúng! Đây thật sự là một phương pháp rất tốt, như thế nào phụ hoàng như ta lại không nghĩ ra….” Mới hưng phấn một chút, hắn lại cảm thấy có gì đó không ổn, “Nhưng là, có rất nhiều vương công quý tộc đưa người đến dự tuyển, chỉ sợ bất kì một thiên kim tiểu thư nào tùy tiện đứng ra, cũng liền có điều kiện tốt hơn Hoa Vũ quốc… Lộng Nhi, ta thấy hi vọng này không được lớn.” Hắn rất hiểu, Hoa Vũ quốc chỉ là một đất nước nho nhỏ, cái gì cũng không thể sánh với người ta.
“Phụ vương, người yên tâm, bằng sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành của tỷ tỷ, còn phải sợ không thể được chọn sao?”
He he, nàng đã sớm tính toán hết.
“Ta?” Hoa Diệu Nhi lẳng lặng ngồi một bên bất ngờ bị chỉ điểm, không khỏi kinh ngạc, không dám tin giơ ngón tay chỉ chỉ chính mình.
Mẹ đẻ của nàng, Tĩnh phi cũng sửng sốt không kém.
“Lộng Nhi, chuyện này thì liên quan gì đến Diệu Nhi?”
Hoa Lộng Nhi săm soi nhìn tỷ tỷ cùng cha khác mẹ, dung mạo xinh đẹp kia, rồi là dáng người chuẩn mực yểu điệu, công nhận là đệ nhất mỹ nhân Hoa Vũ quốc! Rất khó có nam nhân nào có thể kháng cự.
Nghĩ tới thành công đã ở ngay trước mắt, nàng nhịn không được lại ngoác miệng ha ha cười.
“Lộng Nhi! Ngươi đừng có cười nữa!” Hoa Mộc Văn xấu hổ nữ nhi vô ý, thúc giục.
Nói ra thực đáng chê trách, cũng thực xấu hổ thay, tuy rằng hắn là quân vương Hoa Vũ quốc, lại chỉ là văn nhân đọc sách Thánh hiền, đối với việc quản lý quốc sự hoàn toàn không thông hiểu, từ khi được trao ngôi, cùng với thời điểm con gái thứ đủ lớn hiểu biết cho tới bây giờ, mọi việc quốc sự đều để nàng quản lý. (thảo nào thấy ngu ngơ vậy ==!)
Về phần Diệu Nhi, nàng ấy tuy là đại công chúa, nhưng lại là con của phi tử, thân phận địa vị không bằng Lộng Nhi, vốn là do hoàng hậu sinh đẻ, mà hoàng hậu cũng là nữ tử Hoa Mộc Văn hắn yêu nhất, cho nên hắn đối với Hoa Lộng Nhi sủng lại càng sủng thêm.
Lộng Nhi được di truyền đầu óc thông minh tuyệt diệu của hoàng hậu, tuy rằng dung mạo không xinh đẹp bằng Diệu Nhi, nhưng đôi con ngươi đen nhánh nhanh như chớp kia luôn lóe ra ánh hào quang rực rỡ, giống như không lúc nào là không tính kế kĩ càng.
Giống như hiện tại lúc này… ánh mắt kia sáng bừng đầy giảo hoạt.
“Phụ hoàng, người cảm thấy dung mạo tỷ tỷ không thể hấp dẫn được Thương Nguyệt Ngạo Vân kia sao?” Hừ! Namnhân đều là háo sắc, nàng không tin Thương Nguyệt Ngạo Vân có thể là ngoại lệ.
“Này…” Hoa Mộc Văn liếc ánh mắt về phía đại nữ nhi.
Xác thực, dung mạo Diệu Nhi diễm lệ nghiêng nước nghiêng thành, tiếng thơm đã truyền lan xa, khiến cho rất nhiều quý tộc nước láng giềng tiến đến mai mối, muốn làm thông gia cùng hoàng tộc Hoa Vũ chúng ta.
Bất quá, tất cả những người đó là một tay Lộng Nhi thẳng thừng gạt bỏ ngay từ vòng gửi xe.
Lý do của nàng là, những người này cưới tỷ tỷ của nàng về chỉ để nạp thiếp, Hoa Vũ quốc ừ thì nghèo đấy, nhưng đường đường là công chúa há có thể đi làm thiếp người ta cho thiên hạ bỡn cợt cười đùa?!!
“Tỷ tỷ, tác dụng của tỷ đến rồi.” Hoa Lộng Nhi meo meo cười, tiêu sái tiến đến trước mặt Hoa Diệu Nhi, vỗ vỗ mặt của nàng ấy, cười đến siêu siêu siêu ngọt.
“A?” Hoa Diệu Nhi tròn mắt nhìn, từ đầu tới cuối đều nghe không hiểu đối thoại của bọn họ.
“Tỷ tỷ, tuy rằng đầu của tỷ không được thông minh, nhưng là dung mạo thì lại quá đủ để bù tất cả, hiện tại chính là thời điểm cho tỷ cống hiến vì quốc gia!.” Hoa Lộng Nhi vẻ mặt khẩn thiết, thậm chí có thể nói là vô cùng cảm động.
Quả nhiên, nàng không cho tỷ tỷ sớm gả ra bên ngoài là đúng đắn.
“Cống hiến?” Hoa Diệu Nhi nuốt nuốt nước miếng, cảm thấy ánh mắt biểu muội thực đáng sợ, giống như đang chuẩn bị làm thịt sơn dương màu mỡ đến nơi.
“Đúng vậy.” Hoa Lộng Nhi cười đến càng ngọt ngào, “Tỷ yên tâm, muội muội ta đối đãi với tỷ không tệ nha, làm vương phi của nhiếp chính vương Thương Nguyệt quốc, nói mặt nào cũng đều tốt hơn mấy kẻ trước đây từng tới cửa làm mai gấp mấy lần, Tĩnh phi, cái này người sẽ không oán con đi?” Lời vừa chuyển, ánh mắt nàng đã rơi ngay trên người Tĩnh phi.
Hồi trước, nàng đuổi thẳng cổ toàn bộ những người tới cầu hôn, làm cho Tĩnh phi rất buồn bực.
“Ha ha, không có, đương nhiên là không.” Nghe được nữ nhi của mình có thể lên làm vương phi nhiếp chính vương Thương Nguyệt quốc, Tĩnh phi tâm muốn bay lên giời, không khỏi cười mị mị.
“Nhưng là… Ta chưa từng thấy qua nhiếp chính vương……” Căn cắn môi, Hoa Diệu Nhi nói ra lo sợ, “Lỡ hắn vừa già vừa xấu thì làm sao bây giờ?”
“Yên tâm, nghe nói Thương Nguyệt Ngạo Vân độ tuổi chừng hai mươi tám, chính trực, anh tuấn, cường tráng vô cùng… Nhưng đây không phải là trọng điểm, trọng yếu là sau khi tỷ đến Thương Nguyệt quốc, phải mê hoặc Thương Nguyệt Ngạo Vân, khiến hắn quay vòng vòng trong lòng bàn tay tỷ, nhất định phải khiến hắn cưới tỷ về làm phi, hiểu không?” Hoa Lộng Nhi hí mắt, cẩn thận dặn dò.
“Nếu như mà tỷ thất bại, grừ…….hư hư hư………………………”
Nàng cười lạnh vài tiếng, làm cho ba người ngồi một bên không khỏi đổ trận mồ hôi lạnh, run run sợ hãi.
“Lộng… Lộng Nhi, ngươi như vậy ta sẽ sợ……” Hoa Diệu Nhi phát run.
“Đừng sợ. Tỷ thành công ta sẽ rất rất thương tỷ.” Hoa Lộng Nhi thu hồi nụ cười lạnh, lại khôi phục vẻ mặt ngọt ngào trong nháy mắt, “Phát huy ưu điểm duy nhất của tỷ, biết không?”
Ngôi vị vương phi nhiếp chính vương, nhất định phải nằm trong tay biểu tỷ.
Ai cản trở, giết không tha!
.
.
Một thiếp hồng đầy kim tuyến, phi thường chói mắt lộ ra trên bàn làm việc sơn son thếp vàng.
Thương Nguyệt Ngạo Vân trừng mắt nhìn thiếp hồng kia, gân xanh bên thái dương ẩn ẩn di động phập phồng, trong người trào dâng cảm xúc muốn giết người ngay lập tức!.
“Thiếp này…. Là ai phát?” Thanh âm nhẹ nhàng rất lạnh truyền ra từ bạc môi mỏng.
Hắn có khuôn mặt lạnh lùng tuấn dật, xiêm y đen huyền phụ trợ cho thân hình cao to, khiến một thân tôn quý càng cuồng ngạo khí thế, làm cho người ta không rét mà run, không dám tùy tiện đến gần.
Thân là nhiếp chính vương Thương Nguyệt quốc, Thương Nguyệt Ngạo Vân xưa nay đều là bình tĩnh tự chủ, hỉ giận đều không lộ ra ngoài mặt, làm cho người ta không tài nào nắm được tâm tư của hắn, đương nhiên cũng không ai dám trêu chọc vào.
Giờ phút này, lại có người dám không thông qua sự đồng ý của hắn, ngang nhiên phát thiếp mời tuyển phi, làm cho hai mắt lãnh kia nhíu lại thật sâu, không lường được.
Trên đời này, chỉ có duy nhất một người dám làm thế.
“Là… là….” Lương công công ấp úng một hồi, không dám nói ra là ai, bị nhiếp chính vương sẵng giọng hỏi, cả người sợ tới mức run lấy bẩy không ngừng.
“Là ta.” Thanh âm mềm nhẹ từ cửa truyền đến, một bóng dáng nho nhỏ lướt vào bên trong, con ngươi xanh biếc linh hoạt đầy bướng bỉnh, viên ngọc chu sa đỏ sẫm trên trán phản ngược với làn da tuyết trắng mịn, kiều nhan nhếch môi cười cười.
“Nữ hoàng.” Công công nhanh nhẹn quỳ xuống .
“Đứng lên, ngươi ra ngoài trước đi”. Thương Nguyệt Phi Hoàng vẫy vẫy tay bảo hắn lui.
Chờ đến khi Lương công công đi rồi, nàng làm nũng như một đứa trẻ tiến vào trong lòng huynh trưởng.
“Đại ca, ngươi là đang tức giận sao?” Nàng giơ lên khuôn mặt nhỏ nhắn, cười hì hì.
Không có người ngoài ở đây, nàng vốn là nữ hoàng trang nghiêm quý phái, liền biến thành tiểu oa nhi nhận mọi sủng nịch.
Nhìn muội muội chính mình sủng ái yêu thương, Thương Nguyệt Ngạo Vân bực mình mím chặt môi lại.
Hắn chỉ biết, thiếp hồng này chính là do nàng phát, cũng chỉ có nha đầu này mới dám không cần biết hắn đồng ý hay không mà lén lút làm việc.
“Ngươi hồ nháo cái gì! Không có chuyện gì lại đi phát thiếp tuyển phi?”
“Hoàng nhi không có hồ nháo!” Thương Nguyệt Phi Hoàng chu miệng, vẻ mặt vô tội nói:
“Đại ca! Ngươi đã sắp ba mươi rồi còn chưa có lập vương phi bên cạnh, cho nên ta mới giúp riêng ngươi, là ta suy nghĩ cho ngươi nha!”
Thương Nguyệt Ngạo Vân nhíu mày, cười khinh thường, lạnh, “Ngươi cảm thấy đại ca ta thiếu nữ nhân sao?” Tiểu thiếp bên người hắn còn chưa đủ nhiều?
“Cái đó không phải! Tiểu thiếp của ngươi, người nào ta cũng không thích!” Nàng nhăn mặt nhăn mũi, bốc đồng nói nốt: “Dù sao thiếp hồng cũng đã phát ra, ba ngày nữa mấy thiên kim tiểu thư kia đều sẽ tập trung ở Thương Nguyệt quốc, đến lúc đó xin mời đại ca hảo hảo chọn lựa!”
Nghe thấy lời nói của biểu muội, Thương Nguyệt Ngạo Vân không khỏi nhíu mày.
“Ba ngày? Nhanh như vậy?!” Hắn vốn định hủy đi chuyện tuyển phi thiếp, nhưng là hiện nay…
“Đương nhiên phải nhanh a! Tuyển phi là đại sự, đương nhiên cần tốc chiến tốc thắng.” Hừ! Làm sao nàng có thể để đại ca hủy bỏ chuyện tuyển phi, đương nhiên đã sớm phòng bị rất tốt.
“Hoàng nhi! Ngươi là cố ý!.” Trừng mắt biểu muội, Thương Nguyệt Ngạo Vân không khỏi cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ. Muội muội của hắn tuy tuổi còn nhỏ nhưng đã khôn khéo cực kì.
“Nào có?” Thương Nguyệt Phi Hoàng nháy mắt mấy cái, trông rất chi là vô tội.
“Ngươi còn dám nói không có! Trước tiên chưa nói đến chuyện tuyển phi thiếp cho đại ca, ta cùng Tử nhi cũng bị ngươi lén sau lưng phát thiếp mời tuyển người đúng không?” Thương Nguyệt Ngạo Vũ vừa nói vừa tức giận đi vào, bên cạnh là Thương Nguyệt Phi Tử, cả hai đều là biểu tình bất đắc dĩ cùng tức não, trừng mắt nhìn Thương Nguyệt Phi Hoàng vô tội.
Mấy ngày gần đây, Thương Nguyệt quốc phải nói là phi thường náo nhiệt, rộn rã.
Bởi vì trong nước truyền ra một tin đại đại quan trọng, ba vị huynh tỷ của nữ hoàng chọn thê thiếp cùng lang quân, trong khoảng thời gian ngắn, cơ hồ tất cả quý tộc trẻ tuổi từ các quốc gia đều toàn dũng xông vào thành, đưa người lên cửa cho bọn họ chọn lựa, nhìn thấy mà đau đầu!
Mà đầu sỏ gây nên, cũng chính là nữ oa nhi giả trang ngây thơ vô (số) tội kia.
“Ai bảo các ngươi đến tuổi rồi mà vẫn cô đơn chiếc bóng, Hoàng nhi là lo lắng cho các ngươi thôi!” Nàng chu miệng oán giận, ba vị huynh tỉ đều không hiểu dụng tâm khổ cực của nàng.
“Có ai bảo ngươi lo lắng chuyện không đâu đó sao?” Thương Nguyệt Ngạo Vũ bắn ánh mắt khinh thường về phía nàng, tiểu muội này, chuyện tình của hắn còn chưa đủ nhiều sao?
Thân là đại tướng quân, gánh vác trọng trách to lớn bảo vệ Thương Nguyệt quốc, còn có thời gian đi lo mấy thứ như hôn sự?
“Ta sợ các ngươi chỉ lo xử lí quốc sự mà quên hạnh phúc bản thân nha!” Thương Nguyệt Phi Hoàng giơ ra vẻ mặt đúng lý hợp tình. “Giống như đại ca, mỗi ngày đều vội vàng giúp ta xử lý quốc sự, bên cạnh oanh oanh yến yến cũng chỉ là chơi đùa mà thôi, điều này sao có thể để thế mãi được?! Con người khi còn sống, trong lòng nhất định phải có tình yêu!”
“Tình yêu?” Thương Nguyệt Ngạo Vân nhíu mày.
“Đúng vậy!” Đây là nàng đọc được trong cuốn ‘Phong Hoa Tuyết Nguyệt’. Trông nàng rất hào hứng, rõ ràng là muốn, đã và đang thực hiện thí nghiệm trên người ba vị huynh tỷ
“Tình yêu, là rất quan trọng.!” Thương Nguyệt Phi Hoàng đứng lên, hai tay chắp sau thắt lưng ra dáng giảng giải, ánh mắt thực nghiêm túc nhìn ba người.
“Hoàng nhi, ngươi không khoẻ chỗ nào sao?” Thương Nguyệt Phi Tử lo lắng nhìn biểu muội, mới là nít ranh mười hai tuổi đầu đã to tiếng giảng đạo về tình yêu, không phải đầu óc có vấn đề thì là gì?
“Ta bình thường. Tỷ tỷ, ngươi nghiêm trang quá, đó là khuyết điểm của tỷ, không thông thoáng tư tưởng thì sao có thể tìm được tình yêu?”
Ngẫm lại, thời nay có cô nương nào là không ôn nhu đa tình? Chỉ có đại tỷ của nàng, vừa lỗi thời vừa quá đứng đắn, còn lâu mới tìm được một nam nhân để yêu!
Thương Nguyệt Ngạo Vũ xoa xoa thái dương, cảm thấy vô cùng nhức đầu.
“Hoàng nhi, dạo gần đây ngươi lại đọc cái loại sách sướt mướt?” Bằng không sao có thể nói mấy lời kì quái kia?
Bị đoán được! Thương Nguyệt Phi Hoàng không khỏi chột dạ một chút, nàng ngay lập tức che giấu, giương ra sắc mặt nghiêm túc, không cho bọn họ nhìn ra.
“Dù sao ta cũng là vì các ngươi!” Khuôn mặt nhỏ nhắn hất cao, thực đứng đắn nhìn ba vị huynh tỷ. “Nói ngắn gọn, trong vòng mấy ngày này, ta muốn các ngươi cưới vợ, gả chồng, mà đại ca đương nhiên phải là người tiên phong!”
“Ngươi là chỉ lần tuyển phi thiếp này?” Xem ra tiểu muội ương bướng bắt buộc, nhất định muốn chuyện này, tùy nàng nháo đi, chỉ cần nàng vui là tốt rồi.
Về phần tuyển phi?
Hừ! Hắn không có hứng thú!
“Đúng vậy.” Thương Nguyệt Phi Hoàng gật đầu. “Đại ca, ta tin tưởng những người này đều tốt, nhất định có cô nương khiến ngươi tâm động.”
Giống như trong sách viết, hai người đầu tiên là mới gặp nhau, trong lúc nhất thời bị thiên lôi đánh xuống (là trúng tiếng sét ái tình a==’),sẽ ngày càng không thể ngăn chặn tình cảm………
Ha ha ha! Nàng thực chờ mong nga!
“Phải không?” Thương Nguyệt Ngạo Vân không cho là đúng.
Thân là đại hoàng tử Thương Nguyệt quốc, lại là nhiếp chính vương, có loại mỹ nhân nào mà hắn chưa từng thấy, động tâm cũng chỉ là giây lát trong lúc đó, rất nhanh liền chán ngấy mà thôi.
Nữ nhân, không phải cũng đều chỉ có như vậy đi?
Nhưng là nhìn thấy bộ dáng hưng phấn của tiểu muội, hắn cũng không nỡ phá mộng tưởng của nàng, sẽ theo nàng chơi đi vậy.
Chỉ cần nàng cao hứng là tốt rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.