Đản Đản dọc theo đường đi ung dung tự tại, nằm ở trên xe bò, đầu gối bọc vải nhỏ, trong miệng ngậm sợi rơm khô, suy nghĩ về lời của Hoàng Thượng.
"Haizz..." Liên tục than thở.
Nghĩ đến chuyện mình cùng Tư Vực, ngọt bùi cay đắng đều đủ cả, ngẩng đầu lên nhìn trời xanh, đến buổi trưa thì cũng đã đến được Tề Châu. Vốn hôm nay khí trời rất tốt, nhưng tại sao trong lòng lại thấy trầm trọng như vậy chứ? Từ khi rời khỏi Hoàng cung không hiểu sai mí mắt cứ giật giật mãi, sẽ không phát sinh chuyện gì không tốt chứ? !
Cái gọi là nghĩ nhiều, ắc sẽ thành sự thật. Đản Đản còn đang cảm khái vạn phần, đột nhiên bị một trận tiếng vó ngựa dồn dập chấn động bật mình ngồi dậy, ngay cả người kéo xe bò cũng dừng bước nhìn về phía sau. Chỉ thấy một bạch y tung bay, lau mắt nhìn lại một cái, bóng người quen thuộc giục ngựa chạy đến hướng mình, mắt thấy sắp bị ngựa lao đến giẫm lên, con ngựa lại kịp thời bị kéo giây cương lại, một tiếng ngựa hí cao vút vang khắp ngoại ô.
Đản Đản chưa tỉnh hồn, ngồi ở trên xe bò trợn mắt hốc mồm nhìn người ngồi trên ngựa, mặt đang thập phần tức giận. Chỉ thấy người nọ đầu tiên là dử tợn tức giận, rồi sau đó lãnh khốc nghiêm túc, thêm phần ôn tồn bi thương, cuối cùng là kiên định không rung chuyển. Không nói lời nào, người nọ chính là Tư Vực, tam hạ ngũ trừ nhị*, liền đem Đản Đản vui sướng trói lại vứt lên lưng ngựa, roi giương lên, lại là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-don-dau/1361435/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.