Chương trước
Chương sau
Đản Đản dọc theo đường đi ung dung tự tại, nằm ở trên xe bò, đầu gối bọc vải nhỏ, trong miệng ngậm sợi rơm khô, suy nghĩ về lời của Hoàng Thượng.
"Haizz..." Liên tục than thở.
Nghĩ đến chuyện mình cùng Tư Vực, ngọt bùi cay đắng đều đủ cả, ngẩng đầu lên nhìn trời xanh, đến buổi trưa thì cũng đã đến được Tề Châu. Vốn hôm nay khí trời rất tốt, nhưng tại sao trong lòng lại thấy trầm trọng như vậy chứ? Từ khi rời khỏi Hoàng cung không hiểu sai mí mắt cứ giật giật mãi, sẽ không phát sinh chuyện gì không tốt chứ? !
Cái gọi là nghĩ nhiều, ắc sẽ thành sự thật. Đản Đản còn đang cảm khái vạn phần, đột nhiên bị một trận tiếng vó ngựa dồn dập chấn động bật mình ngồi dậy, ngay cả người kéo xe bò cũng dừng bước nhìn về phía sau. Chỉ thấy một bạch y tung bay, lau mắt nhìn lại một cái, bóng người quen thuộc giục ngựa chạy đến hướng mình, mắt thấy sắp bị ngựa lao đến giẫm lên, con ngựa lại kịp thời bị kéo giây cương lại, một tiếng ngựa hí cao vút vang khắp ngoại ô.
Đản Đản chưa tỉnh hồn, ngồi ở trên xe bò trợn mắt hốc mồm nhìn người ngồi trên ngựa, mặt đang thập phần tức giận. Chỉ thấy người nọ đầu tiên là dử tợn tức giận, rồi sau đó lãnh khốc nghiêm túc, thêm phần ôn tồn bi thương, cuối cùng là kiên định không rung chuyển. Không nói lời nào, người nọ chính là Tư Vực, tam hạ ngũ trừ nhị*, liền đem Đản Đản vui sướng trói lại vứt lên lưng ngựa, roi giương lên, lại là một tiếng hí cao vút, hai người một con ngựa nhanh như sấm chớp chạy về hoàng cung.
*tam hạ ngũ trừ nhị:thuần thục; thành thạo (vốn nghĩa 'ba hạ năm gạt hai' trong phép tính cộng trên bàn tính mà phải thuộc lòng, sau chỉ sự thành thạo, tháo vát trong công việc).
Đến khi Tư Vực bắt Đản Đản trở lại trong cung, đã là xế chiều. Ngự thư phòng vốn là chỉ có Hoàng Đế, Hoàng Hậu cùng Phan An ba người, bây giờ đã tăng tới mười người. Bọn họ là Hoàng Thượng, Hoàng Hậu, Thái Tử, Thái Tử Phi còn có Huyễn Linh Sa cùng Phạm Ngưng Toa. Mọi người tập trung ở ngự thư phòng, châu đầu ghé tai, vừa rộn ràng ồn ả, có người cười trên sự đau khổ của người khác, có người bình yên tự đắc... Nhưng mọi người đều có cùng một mục đích, chính là chờ Công Chúa Triêu Quốc trở lại, lên biểu diễn một 'màn kịch hay'!
Đang mọi người đã uống tới lý trà thứ n, liền thấy Tư Vực hấp tấp lôi một vật thể không rõ vọt vào ngự thư phòng. Từ lúc lao ra khỏi Hoàng cung đến bây giờ, Tư Vực vẫn đi liền một mạch, không chốc nghỉ ngơi, cũng không suy nghĩ nhiều, cho tới bây giờ cũng như vậy, nàng chẳng qua là một lòng nghĩ đem tâm can bảo bối Đản Đản bắt trở lại, hơn nữa lập tức để cho Hoàng Đế hạ chiếu phong nàng làm Phò Mã, bất kể Hoàng Đế có đáp ứng hay không dù sao Tư Vực nàng kiếp này.... Kiếp này cũng sẽ không buông bỏ Đản Đản. Thế nên, lúc nàng bước vào ngự thư phòng, lại đem Đản Đản đang bị trói giống như đòn bánh vứt xuống nền đất sau một loạt động tác cũng không có ý thức được nhân số bên trong phòng đã biến hóa.
"Phụ Hoàng!" Tư Vực một tiếng gào lên quả thực dọa đến Hoàng Đế giật mình!"Phụ Hoàng! Mời Phụ Hoàng hạ chỉ, để cho Đản Đản làm Phò Mã của nhi thần! Nhi thần nếu không phải là nàng... Không phải là nàng thì sẽ không cưới! ! !"
Trong chớp nhoáng này, thời gian đều ngưng đọng, bên trong ngự thư phòng yên lặng như tờ, mọi người cũng trợn to đôi mắt nhìn Tư Vực kiên định đứng đó, còn có... người dưới nền.....Đản Đản. Chỉ thấy Đản Đản từ mắt cá chân, lên tới cổ, đều bị sợi giây trói gắt gao, trong miệng còn bị nhét khăn lụa, vất vả ngọa nguậy trên nên, trong miệng phát ra thanh âm "Ô ô ", giống như con giun từ dưới đất bò ra.
Tình cảnh này không khỏi làm mọi người ở đây cảm thấy đáng thương, lúc ấy nghe được Tư Vực nói "Không phải là nàng thì không cưới", đều vẫn cho là Tư Vực vì ý thức khẩn trương thêm hốt hoảng nói sai rồi, bây giờ nhìn dáng vẻ Đản Đản, còn thấy nàng lộ vẻ đáng thương, mắt to long lanh liền hiểu —— Đản Đản, chỉ có thể bị "Cưới " thôi ! Vì vậy...
"Ha ha ha ha ha ha..." Mọi người đều cười, chỉ có Tư Vực vẻ mặt đầy mờ mịt, sau lại ý thức được dáng vẻ khẩn trương của mình mới vừa rồi, nhất thời đỏ mặt hận không chết quách đi cho rồi. Mà một người khác trong cuộc ngược lại xem thường, điều người đó quan tâm hơn chính là —— tại sao không ngươi đứng đó không mở tró cho ta chứ ? !
"A a! Ai! ~ Vực Nhi a! Ngươi nếu sớm nói ra như vậy, cũng không nên làm chúng ta giằng cho một phen mà? !" Hoàng Hậu ngưng cười nói.
"Này này! Sa Nhi còn không mau đi mở trói cho tiểu tử thúi kia!" Hoàng Đế nói.
Phan An tuân lệnh lập tức đem Đản Đản phóng thích ra ngoài.
"Vực Nhi, Mẫu Hậu biết ngươi vẫn luôn để ý thái độ của Phụ Hoàng nên không dám hướng Phụ Hoàng nói muốn Đản Đản làm Phò Mã, cho nên, Mẫu Hậu mới bảo chúng ta cùng nhau diễn ra một màn hí kịch này lừa gạt ngươi." Thái Tử mỉm cười nói.
"Các ngươi..." Tư Vực mặt đầy kinh ngạc, cảm giác mình đột nhiên thành kẻ ngốc!
"Vực Vực..." Đản Đản nước mắt lã chã nhăn nhó tiến đến bên người Tư Vực kêu nàng, mới vừa nghe được nàng muốn mình làm Phò Mã thật vui vẻ chết đi được.
"Ngươi cũng biết?" Tư Vực có chút tức giận chất vấn Đản Đản, cái gọi là bị người khác lừa gạt không phải vấn đề, nếu như bị người mình yêu mến lừa gạt, cho dù là chuyện đẹp bằng trời cũng là vô cùng không thể tha thứ được.
"A?" Đản Đản không biết làm sao.
"Vực Nhi, Đản Đản nàng ta không biết chuyện này, là Mẫu Hậu ta kêu nàng đi đến Tề Châu." Hoàng Hậu nói.
"Là như thế đúng không? !" Tư Vực căm tức nhìn Đản Đản nói.
"Đúng ! Là như vầy! Hoàng hậu nương nương nói kêu ta đổi thường phục đi Tề Châu ở mấy ngày, nói là có chuyện trọng yếu, nhưng là chuyện trọng yếu gì thì phải chờ ngươi đi chỗ đó tìm ta mới biết!" Đản Đản đúng sự thật bẩm báo.
"A a! Vực Nhi a! Trong các nhi tử cũng có ngươi là tính tình giống Trẫm nhất, làm sao đối với chuyện này lại không giống như trẫm cho được? Nghĩ lúc đó trẫm là oai oai hùng hùng đem Mẫu Hậu ngươi cưới vào cửa!" Hoàng Đế nói, nhưng sau đó liền gặp phải ánh mắt Hoàng Hậu rất khinh thường, xem thường! —— rõ ràng là ở lì nằm vạ, đánh chết không buông, nào được như nữ nhi mình hôm nay tiêu sái như vậy !
"Phụ Hoàng... Ngài không phải... Không đồng ý mà..." Tư Vực nhìn phụ thân nói.
"Ai! ~ thật ra thì trẫm đến bây giờ vẫn là không đồng ý, nhưng mà, thiên hạ có phụ mẫu nào không hy vọng nữ nhi mình có thể hạnh phúc vui vẻ chứ ? ! Coi như trẫm cứng rắn đem ngươi gả cho Sa Nhi, ngươi cũng sẽ không đồng ý, đến lúc đó lại xích mích thành thù hận, trẫm cũng không đành lòng!" Hoàng Đế nói.
"Phụ Hoàng... Ta... Đa tạ Phụ Hoàng tác thành!" Tư Vực cảm động, nguyên lai thật đúng là con không bằng cha mà.
"A a! Sao lại khóc nhè như còn hài tử thế!" Hoàng Đế cưng chìu nói.
Đản Đản ở một bên nghe, nguyên lai thân phận Phò Mã của mình đã sớm được mọi người đón nhận, không trách đêm hôm đó Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu đặc biệt thừa dịp Tư Vực không có ở đây đem mình gọi tới tẩm cung bày tiệc rượu, ý đồ muốn dùng rượu ép cung mà!
Đản Đản nhớ lại...
Đản Đản nhớ lại đêm đó tự mình đi đến tẩm cung Hoàng Đế, vốn có cảm giác kỳ quái, run sợ trong lòng, lại thấy Hoàng Đế cùng Hoàng Hậu ngồi ngay ngắn ở bàn bên cạnh, trong lòng càng lo lắng.
"Vi thần tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Hậu!" Đản Đản quỳ xuống đất hành lễ.
" Ừ, đứng lên đi!" Hoàng Đế uy nghiêm nói, "Ngươi..."
Hoàng Đế khí thế định nói gì cuối cùng bị lời nói Hoàng Hậu cắt đứt: "Hôm nay Bổn cung cùng Hoàng Thượng cũng không phải là lấy thân phận quân - thần kêu ngươi tới, ngươi cũng không cần câu nệ như vậy, mau tới đây đi."
"Dạ !" Đản Đản tuân lệnh chầm chậm một đường ngồi lên một băng ghế duy nhất - đối diện Hoàng Đế cùng Hoàng Hậu.
"Tới! Trước cứ uống một lý rồi nói sau!" Hoàng Đế dùng giọng ra lệnh nói, vì vậy Đản Đản uống một ly rượu to đến bằng cái chén.
Rượu này rất cay, Đản Đản uống xong liền không khỏi ho khan, bị rượu sặc đến mặt đỏ ngầu, một lát sau hơi thở hổn hển, có thể là men rượu đang sộc lên, lúc này có chút choáng váng, đầu choáng mắt hoa, Hoàng Đế cùng Hoàng Hậu dĩ nhiên nhìn ra được.
"Trẫm không cùng ngươi nói nhảm, trẫm hôm nay kêu ngươi tới, là có mấy vấn đề muốn hỏi ngươi, nếu ngươi không thành thật trả lời, trẫm liền trị tội ngươi!" Hoàng Đế nghiêm túc nói.
"Dạ ! Dạ !" Đản Đản lúc này chẳng qua là choáng váng đầu óc, cũng không thực quá say, cho nên đương nhiên biết rõ ý Hoàng Đế.
" Được ! Vậy ngươi nghe cho kỹ! Trẫm nghe nói ngươi buổi tối ở tại phòng Công Chúa? !" Hoàng Đế quắc mắt băng lãnh nhìn Đản Đản.
"A! Ách... Cái này..." Đản Đản đầu đầy mồ hôi.
"Là cái gì! Ngươi chỉ cần nói thật, cho dù là đại nghịch mưu phản thì trẫm cũng không trị tội ngươi, quân vô hý ngôn!" Hoàng Đế nói.
Đản Đản nghe an tâm không ít, nếu không lại cho mình tội làm ô nhục Công Chúa muốn chém đầu mình! Vì vậy, Đản Đản sau khi nghe Hoàng Đế bảo đảm, gật gật đầu một cái.
"Ha ha ha... Nói sớm một chút chả phải đã xong rồi sao!" Hoàng Đế cười lớn nói, "Tiểu tử ngươi cũng không phải là đại cô nương! Có gì ngượng ngùng chứ!"
Đản Đản nghe vậy cũng ngây ngốc cười, may mắn Hoàng Đế không truy cứu, bất quá... Rốt cuộc thì nữ nhi của hắn trên danh nghĩa là bị thua thiệt, kẻ làm cha như hắn làm sao không nóng nảy, ngược lại thật cao hứng!
"Bất quá..." Cười to Hoàng Đế đột nhiên nghiêm túc, Đản Đản cũng bị sợ thu thanh âm!
"Lấy tư cách là một phụ thân! Ta ngược lại là muốn hỏi ngươi! Ngươi thích nữ nhi của ta sao? ! !" Hoàng Đế hỏi.
"Thích!" Đản Đản không nhiều lời, chẳng qua là nói thật một câu, sau đó liền có chút hối hận, làm sao có thể nói thẳng như vậy chứ!
"A a! Sảng khoái! Nào! Uống một ly!" Hoàng Đế vừa nói vừa đổ cho Đản Đản một chén rượu, lúc này Đản Đản đã nửa say, nữa tỉnh. Lời nói có chút không có mạch lạc, bất quá ý tứ vẫn có thể để cho người ta hiểu.
"Lấy tư cách nam nhân! Ngươi nói! Dáng dấp Vực Nhi như thế nào? !" Hoàng Đế lớn tiếng hỏi.
"Mỹ! Mỹ!" Đản Đản đỏ mặt vừa uống vừa nói.
"Đẹp bao nhiêu? !"
"So với Tiên nữ còn xinh hơn!"
"Nói thật! Có bao giờ từng nhìn thấy Tư Vực lại có ý nghĩ không trong sáng với không? !"
"Hắc hắc!"
"Nói mau đi!"
"Vực Vực... Vực Vực ngực thật là lớn, thật là mềm... Hắc hắc!"
"Ngươi có cùng Vực Nhi làm ra chuyện gì khác thường hay không? ! !"
"A a! Đều là Vực Vực khi dễ ta!"
"Khi dễ ngươi! Đùa gì thế! Vậy không phải đều giống nhau sao!"
"Không giống nhau! Không giống nhau!"
"Làm sao không giống nhau!"
"Ta cho tới bây giờ đều là nằm ở dưới bất động!"
"Hừ! Ngươi! Nhúc nhích một chút cũng không bị giống vậy! ?"
"Vô dụng! Mỗi lần đều bị nàng nắm tay đè ở hai bên đầu, sau đó ta liền bị... Hì hì! ... Ha ha!"
"Vậy ngươi không cự tuyệt sao?"
"Ta muốn chạy cũng không chạy khỏi! Vực Vực chỉ thích đem ta ép đến góc phòng, sau đó sẽ cười gian từ từ hướng đến gần... Ô! ~ "
"Vậy ngươi chưa từng nghĩ tới cắn lưỡi tự vận! ! !"
"Không thể cắn! Sẽ cắn phải đầu lưỡi Vực Vực mất! !"
.....Trầm mặc....Hoàng Thượng, Hoàng Hậu.... quạ đen bay đầy đầu!
Hoàng Đế cùng Hoàng Hậu nhìn nhau cười một tiếng, nhìn Đản Đản rõ ràng đã say, rượu vào lời ra, hiện tại thật thời cơ tốt! Sau, Hoàng Đế liền bắt đầu hỏi Đản Đản tái diễn lại vấn đề, Đản Đản đáp lại tỏ tường, hoàn toàn thật dạ, vì vậy, lấy được tín nhiệm của Hoàng Đế cùng Hoàng Hậu, cho nên, Hoàng Đế vốn không đồng ý cũng chỉ có thể vì mình con gái mà chấp nhận.
Ngay sau đó! ! ! Trong lúc mỗi người một câu chúc mừng, Hoàng Đế hạ chiếu phong Đản Đản làm Phò Mã, định vào một tháng sau làm lễ thành thân!
---------------------------------------------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.