Khi đến buổi chiều, Phan An rốt cục cũng tỉnh.
"Như thế nào. . . . . . A. . . . . ." - Phan An cảm giác sau gáy một trận tê dại, toàn thân vô lực.
"Ngươi tỉnh rồi sao? Uống nước đi." Tư Vực bưng chén nước đút cho Phan An.
"Ân, cám ơn." Phan An nói.
"Đản Đản, lại đây xem hắn thế nào ." Tư Vực.
Đản Đản nghe vậy, liền đi đến bắt mạch.
"Không có việc gì , nghỉ ngơi một chút thì tốt rồi, Phan Đại Ca nội công tốt như vậy, tự mình điều dưỡng một chút thì tốt rồi, ta đi gọi chút thức ăn." Đản Đản nói xong liền đi ra.
Trầm mặc một lát.
"Ách. . . . . . Ta. . . . . ." - Lúc này, Phan An dường như nhớ tới một việc trước lúc hôn mê, "Việc này . . . . . Ta ngủ bao lâu rồi?"
"Hai ngày rồi." Tư Vực bình tĩnh nói.
"Hai ngày? Vậy. . . . . . Đêm đó. . . . . ." Phan An có chút khó xử, nhớ tới một màn hôm ấy liền xấu hổ đến không nói nên lời.
"Đêm đó là Đản Đản đã ngăn trở chúng ta, bằng không ngươi và ta còn có thể sống sao?" Tư Vực nói xong đem chuyện trúng độc nói qua một chút.
"Thì ra là thế! Ha ha! Tiểu gia hỏa này! Thật sự là ân nhân cứu mạng a! Đại ân giúp đỡ !" Phan An cười nói.
"Hừ! Đương nhiên là đại ân giúp đỡ ! Có thể nói là vô cùng đại ân!" Tư Vực cười lạnh nhìn chăm chú vào Phan An.
"Ách. . . . .
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-don-dau/1361415/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.